Kinh Trì Thịnh Hạ

Chương 30: Lén lút

Dù rằng đã làm qua một lần, nhưng nơi đó của cô vẫn còn rất chặt.

Ngón giữa nương nhờ sự ướŧ áŧ trơn trợt thăm dò đi vào trong.

“Ưm… a… Hội trưởng, sâu quá….”

Cô giữ chặt bờ vai anh, cả thân thể cong lên.

Tất cả cảm xúc đều bị ngón tay kia điều khiển.

“Phải không?”

Kinh Trì hà hơi thở nóng hổi vào tai cô, vành tai mẫn cảm lập tức đỏ hồng.

Anh đưa lưỡi liếʍ láp lấy nó, đồng thời ngón tay hơi cong lên, càng đi sâu vào trong.

Trên dưới đều bị anh chiếm giữ, tê dại lan tràn khắp cơ thể, cả người Thịnh Hạ run rẩy không thôi.

Ngay lúc này đây, đột nhiên anh lại rút tay ra.

Chỉ trong chớp mắt hóa hư không, cô mang ánh mắt mờ mịt nhìn anh.

Kinh Trì cong môi, hai ngón tay cắm vào.

Đường hành lang nhỏ chật hẹp bị chen lấn, có vẻ  bị căng trướng đến phát đau.

Nhưng cảm giác lần này càng thêm mãnh liệt.

Chờ cô dễ chịu hơn, anh mới chậm rãi thong thả cắm vào rút ra.

“Ưm a… Hội trưởng----”

“Làm sao vậy?”

Anh nghiêng đầu hỏi cô, vẻ mặt đầy nghiêm túc, Thịnh Hạ thấy thế không biết nên nói gì cho phải, người này sao lại có thể cố ý giả vờ vô tội ngay lúc này chứ!

Thấy cô trợn mắt há hốc mồm, tâm tình Kinh Trì vô cùng sung sướиɠ, anh không trêu chọc cô nữa: “Tối đó về, em có khó chịu ở đâu không?”

Thịnh Hạ nghĩ một chút rồi lắc đầu.

Đêm đó, vội vàng trở về ký túc xá nên không có cảm giác gì, đến khi nằm trên giường, cả người lập tức bủn rủn, cảm giác như muốn tan rã, đặc biệt là chỗ đó, nóng rát còn đau nữa, nhưng cũng đã qua rồi.

Đáy mắt Kinh Trì mang theo thương yêu, nâng cằm cô lên, ngậm lấy môi cô, dịu dàng hôn lấy.

Có đôi khi, nhẹ nhàng hôn mυ'ŧ như thế, lại càng có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ.

Nơi riêng tư nào đó bên dưới bị anh trêu chọc, co rút lại co rút, rồi chảy nước.

Thịnh Hạ thở nhẹ một hơi.

Đúng lúc này, cũng có người vào phòng thay đồ bên cạnh.

“Đội trưởng có phải là chòm sao Xử Nữ không?

Chứng cưỡng bách lại nghiêm trọng như vậy, không phải chỉ làm sai một chút thôi à, sao lại bắt chúng ta làm lại một lần nữa.” Phòng thay đồ bên trái có người đang oán giận.

“Cũng hết cách rồi, nghe nói năm sau đội trưởng sẽ rời khỏi hội học sinh, vì sang năm chuẩn bị học lên thạc sĩ, đây cũng là lần cuối dẫn dắt đội diễn xuất, yêu cầu của anh ta cao, nghiêm khắc cũng là điều có thể hiểu!” Người trong phòng thay đồ bên phải trả lời.

Thịnh Hạ sợ đến mức bụng nhỏ cũng hóp lại, mật động cũng theo đó mà xoắn chặt, cảm nhận sự tồn tại của hai ngón tay kia càng thêm rõ ràng, điểm mẫn cảm bị va chạm, cô không khỏi thở hổn hển.

Mà với khoảng cách của hai người bên cạnh đang nói chuyện kia, muốn không nghe được cũng khó.

Bên phải hỏi: “Bạn gì ơi, không sao chứ?”

Thịnh Hạ hoảng sợ thất kinh nhìn Kinh Trì cầu xin, nào biết được ai kia còn không chịu kiềm chế lại, động tác bên dưới cũng không ngừng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ giác quan của cô, còn dùng khẩu hình nói với cô: "Không muốn bị phát hiện thì phải trả lời."

Kɧoáı ©ảʍ từ bên dưới muốn nuốt chửng lấy cô, cô cũng đã không còn sức ứng phó với hai người ngoài kia nữa.

Không nghe thấy câu trả lời, bên phải lập tức  gõ gõ ván cửa: “Cậu xảy ra chuyện gì sao? Có cần giúp đỡ hay không?”

Thịnh Hạ nắm chặt cổ tay anh, không cho anh di chuyển, nhưng cả người cô không còn sức, nào có thể ngăn được anh?

Đối phương lập tức đi ra, chạy đến cửa phòng cô, Thịnh hạ cuối cùng cũng khó khăn nói được một câu:

“Không, không có chuyện gì, vừa rồi tôi bị dây khoá quần áo kẹp trúng."

Bước chân bên phải dừng lại, bên trái lại hối thúc: “Đi thôi, tớ đói muốn chết rồi, đi tìm đội trưởng thôi!”

“Nhưng cô ấy….” giọng nói có gì đó không đúng.

“Cậu thích xen vào chuyện người khác à, đi thôi!”

Chờ bước chân đi xa, Thịnh Hạ mới hoàn toàn thả lỏng.

Mà ngay lúc này, Kinh Trì kéo cái tay đang che miệng của cô ra, hôn lên môi cô, còn cắn nuốt.

Đồng thời, ngón tay dùng sức đi đến chỗ mẫn cảm nào đó của cô hung hăng cắm vào.

Đột nhiên, ngón chân Thịnh Hạ co quắp, thân thể run rẩy dữ dội, một dòng nước ấm tuôn trào ra bên ngoài.