Vì để chúc mừng bữa tiệc thành công tốt đẹp, văn phòng hội học sinh đã mở tiệc ăn mừng.
Nơi được chọn là tiệm cơm đối diện khu sinh hoạt, sau đó lại đi KTV ca hát, ăn uống chơi đùa.
Trong những lúc thế này, theo thói quen Thịnh Hạ chỉ yên lặng ngồi một góc.
Cô uống một chút nước, trộm nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng người nào đó.
Hình như người đó không đến, cô có chút mất mát.
Lúc này, bên ngoài có một người đi vào, không khí đang náo nhiệt lại càng thêm náo nhiệt.
“Hội trưởng, anh đến muộn! Tự phạt ba ly đi!” Hội trưởng kỷ luật ồn ào la hét.
“Đúng vậy, thiên tử phạm pháp cũng như thứ dân, một ly cũng không thể thiếu!” Thư ký bộ môn tiếp lời.
Thịnh Hạ theo lời nói nhìn lại, hôm nay anh ăn mặc tương đối tùy tiện, nhưng đứng giữa đám người, vẫn cao lớn đĩnh đạt, thu hút ánh nhìn.
“Hội trưởng, bị chủ nhiệm giáo vụ gọi lên bận rộn cả ngày, các cậu không cho người ta thở à, phạt rượu ngay, có phải không đấy?” Trịnh Thiến Vân đứng bên cạnh Kinh Trì lên tiếng.
“Ui, hội trưởng hội văn nghệ của chúng ta đang đau lòng sao?” Toàn bộ đều ồn ào hẳn lên.
Trịnh Thiến Vân trừng mắt nhìn bọn họ, trên mặt lại không giấu được thẹn thùng.
Thịnh Hạ thấy một màn như vậy thì cúi đầu im lặng.
Hội trưởng là nhân vật nổi tiếng trong trường, người có thể đứng cạnh anh, cũng phải xuất sắc, ưu tú như anh.
Cô không đủ ưu tú, sao có thể xứng đáng ở bên cạnh anh được?
Yêu thầm, làm cho người ta tự ti.
Lúc này, có người đi đến trước mặt cô.
“Thịnh Hạ, cô có thể ra ngoài một chút không? Tôi có lời muốn nói với cô.”
Là hội trưởng hội thể dục thể thao, Chương Lập Huy.
Lời này của anh ta vừa nói ra, lập tức có người huýt sáo, ngay cả Kinh Trì cũng nhìn sang.
Thịnh Hạ vô cùng ngạc nhiên, nhưng lúc này có rất nhiều người đang nhìn cô, tò mò có, bỡn cợt có, làm cả người cô không được tự nhiên.
Cô không thích trở thành trung tâm giữa chốn đông người, cho nên đành phải gật đầu.
Khi đi ra ngoài, cô không biết được Kinh Trì đang nhìn theo bóng dáng của mình, anh làm lơ Trịnh Thiến Vân, cầm lấy ba ly rượu trên bàn, uống sạch.
Mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, không khí nóng đến đỉnh điểm.
Nhưng chỉ có người hiểu anh mới biết, tâm trạng hiện giờ của anh rất tệ.
Ở cuối hành lang, không có người lui tới.
Thịnh Hạ có chút lo lắng, cô bối rối hỏi: “Có chuyện gì sao, bạn học Chương?”
Chương Lập Huy ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt đỏ ửng mất tự nhiên: “Thịnh Hạ, cậu cảm thấy tôi là người thế nào?”
Thịnh Hạ có chút khó hiểu, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Cũng khá tốt.”
Khoẻ như trâu, nói chuyện không não, làm việc bất chấp hậu quả, theo người ta nói là EQ thấp. Đây là người trong bộ môn đánh giá anh ta.
Chương Lập Huy lập tức tươi cười đầy mặt: “Tôi làm bạn trai cậu được không?”
Cách đó không xa truyền đến tiếng thủy tinh va chạm, nhưng hai người cũng không chú ý đến.
Bị thổ lộ đột ngột như vậy, Thịnh Hạ càng thêm hoảng sợ, có điều từ nhỏ đến lớn, cô thường xuyên gặp phải chuyện như thế này, còn chưa đến mức choáng váng đầu óc.
“Xin lỗi, tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau.”
Cô luôn trực tiếp từ chối ngắn gọn như thế.
Không thích là không thích, không cần thiết phải cho người ta hy vọng.
Chương Lập Huy khó tin được, trước khi đến anh ta đã nắm chắc trăm phần trăm, bây giờ bị ánh mắt kiên định của cô đánh bại.
Anh ta liên tục đấm mạnh vào tường, nhưng nhìn thấy Thịnh Hạ bị dọa đến nỗi phải lui về phía sau, lưng dính vào tường, anh ta càng cảm thấy mình thất bại hơn nữa.
Anh ta xoay người bỏ đi, dường như một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn đến cô.
Mãi đến khi anh ta biến mất ở ngã rẽ, Thịnh Hạ mới dám thả lỏng.
Thật, thật là quá hung dữ.
Làm bạn gái của anh ta, cần phải có can đảm rất lớn!
Cô vừa mới vỗ vỗ ngực, trước mắt lại có thêm một bóng người.