Kinh Trì Thịnh Hạ

Chương 23: Đau để em nhớ kỹ

Kinh Trì thả chân cô ra, đứng lên.

Khoảng cách của hai người chợt rút ngắn, hơi thở nam tính đến gần, Thịnh Hạ không khỏi lùi về sau hai bước, cô lập tức dựa vào trên thanh xà tập múa.

Cô lùi một bước, anh lập tức tiến thêm một bước, mãi đến khi tay anh chống bên cạnh eo cô.

Đây là kabe-don trong truyền thuyết sao?

Thịnh Hạ ngẩng đầu lên, ngay lập tức cô đối diện với khuôn mặt đang đến gần.

Hàng mi vừa dài vừa dày, đôi mắt sâu hun hút, giống như sao trên trời, làm người mê đắm.

Bị anh nhìn như thế, trống ngực Thịnh Hạ đập thình thịch, trái tim muốn nhảy cả ra ngoài.

Không khí dần dần nóng lên.

“Cảm ơn anh, hội trưởng, chân em đã khá hơn nhiều rồi.”

Cô cố gắng tìm chuyện nói để giảm bớt căng thẳng giữa hai người, chỉ là tình huống thế này lại càng thêm kỳ lạ.

“Hội trưởng….”

Bàn tay Kinh Trì đã xoa xoa sau lưng cô, anh khẽ ừ một tiếng, đồng thời cũng chậm rãi kéo khóa váy cô xuống.

Da thịt lộ ra ngày càng nhiều, trói buộc trên người cô cũng chậm rãi biến mất.

“Muốn nói gì?” Áo trên hoàn toàn đã bị cởi ra, anh lập tức hỏi cô.

Một tay Kinh Trì đặt trên eo cô, tay còn lại thì để sau lưng, từ phía sau anh nhìn đến, giống như anh đang ôm cô mà thôi.

Thịnh Hạ không dám nhìn vào mắt anh, đôi tay không biết đặt ở chỗ nào : “Em…Em em ~~~~”

Hỏi anh đang làm gì sao? Nhưng mà lời này sao có thể nói ra.

Cô cắn môi, không biết nên làm gì.

“Còn mơ thấy ác mộng không?”

Kinh Trì nhẹ nhàng ngửi mùi thơm nơi cổ cô, tay anh lại phủ lên đôi thỏ trắng no tròn đang run rẩy trước ngực.

Hơi thở của Thịnh Hạ rối loạn, miễn cưỡng biết được anh đang hỏi gì.

“Thỉnh thoảng, thỉnh thoảng còn mơ thấy.”

“Vậy sao không tìm anh?”

Dứt lời, bả vai cô đã bị anh cắn một cái, giống như anh đang trách móc cô.

Thịnh Hạ hít vào một hơi, ngay sau đó, chiếc lưỡi ấm áp của anh lập tức liếʍ vòng quanh miệng cô, anh cắn cắn một chút, cảm giác tê ngứa làm cô muốn né tránh.

Nhưng người đã bị vây kín, cô hoàn toàn không có cơ hội né tránh, một tay anh ôm eo nhỏ của cô rồi ấn cô vào trong  ngực mình.

Hai chân cô nhũn ra, giọng nói mềm mại đáng yêu, trả lời anh: “Mới vừa nhập học, em sợ anh sẽ, sẽ rất bận, cho nên không dám làm phiền, làm phiền anh , a~~~”

Lời còn chưa nói xong, môi đã bị anh cắn thêm một cái, sau đó anh không nhanh không chậm mà gặm cắn da thịt của cô.

“A, hội trưởng, đau~~~”

“Ừm, đau để cho em nhớ kỹ.”

Thịnh Hạ cúi đầu nghĩ thầm.

Rõ ràng là cô sợ ảnh hưởng đến anh, mà sao bây giờ cô lại trở thành người có lỗi?

Đỉnh hồng bị anh ngắt nhéo, Thịnh Hạ cắn chặt môi mới không bật ra thành tiếng.

“Oan ức? Lúc trước em nói với anh thế nào?” Anh ngậm lấy vành tai cô, giọng nói có chút không rõ ràng.

Lỗ tai truyền đến cảm giác ẩm ướt nóng ấm, làm cô khó mà đứng thẳng người được.

Chân cô không khỏi nâng lên rồi hạ xuống, trong lúc lơ đãng chạm vào chân anh, lập tức bị anh kẹp lại giữa hai chân của mình.

Một chân cô đứng không vững, lắc lư sang bên cạnh, cánh tay vô tình chạm vào công tắc, đèn lập tức vụt tắt.

Trừ ánh trăng sáng nhạt bên ngoài cửa sổ chiếu vào, thì toàn bộ phòng tập múa đều chìm trong bóng tối.

Ánh mắt bị cản trở, giác quan của cô càng nhạy cảm hơn.

Ngón trỏ của anh trêu chọc đỉnh hồng, còn lòng bàn tay vây quanh vuốt ve, cô hơi cong người lên, sau lưng là vách tường, không thể lui được, chỉ có thể thừa nhận từng cơn sóng tê dại chạy khắp toàn thân.

Hơi thở của anh quanh quẩn bên tai, hàm răng khẽ cắn vành tai, loại cảm giác này, khó có thể miêu tả được.

“A…” Môi hé mở, tiếng rêи ɾỉ bật thốt thành lời.

Kinh Trì nhướng mắt, lỗ tai xinh xắn đỏ như rỉ máu, thì ra chỗ này của cô lại mẫn cảm đến vậy.

Anh đưa lưỡi ra, liếʍ láp dọc theo vành tai của cô.

Thịnh Hạ bị trêu ngứa đến khó chịu, muốn nghiêng đầu lẩn trốn, tay anh lập tức giữ lấy gáy của cô, không cho tránh né.

Tốc độ của anh càng lúc càng nhanh, l*иg ngực Thịnh Hạ phập phồng kịch liệt, không kiềm chế được mà rêи ɾỉ từng cơn.

Đột nhiên bụng nhỏ căng thẳng, một dòng nước ấm tuôn trào.