Thịnh Hạ khép hai chân lại, sợ bị anh phát hiện.
Nhưng hành động của cô đều bị anh nhìn thấy.
Kinh Trì buông tay ôm eo cô, theo bụng nhỏ xoa nhẹ xuống dưới.
Thịnh Hạ cảnh giác, lập tức đè tay anh lại.
“Đừng ——”
Cô khẽ lắc đầu, sợi tóc mỏng manh lướt qua cổ anh, thật ngứa, trái tim anh cũng ngứa.
Kinh Trì há miệng cắn cắn vành tai cô, Thịnh Hạ rụt cổ lại, tay cũng mềm nhũn, mất đi vài phần sức lực.
Cách qυầи ɭóŧ mỏng manh, bàn tay an chậm rãi vuốt ve từ dưới lên trên.
Thịnh Hạ có cảm giác thẹn thùng xen lẫn thoải mái, làm cô không khỏi nhớ đến ngày đó ở phòng dụng cụ, đầu gối anh đã cọ xát vào nơi ấy của cô.
Thân thể đột nhiên bắt đầu có phản ứng, tiết ra một chút ẩm ướt.
Lòng bàn tay chạm đến ướŧ áŧ lập tức dừng lại, Kinh Trì rũ mắt, nhờ vào ánh trăng và đèn hành lang bên ngoài, anh nhìn thấy dưới qυầи ɭóŧ của cô thấm ra vệt nước, nhuộm sáng một mảnh.
Ánh mắt anh tối lại, ngón tay lập tức tăng thêm sức, đầu ngón tay chen vào khe nhỏ chập hẹp riêng tư của cô.
Vườn hoa bí ẩn thình lình bị người chạm vào, suýt chút nữa Thịnh Hạ kêu thành tiếng.
Cách lớp vải, sự cọ xát mang theo thô ráp, cảm giác lập tức càng thêm mãnh liệt.
Cô nắm chặt cổ tay anh, nhưng không biết nên làm thế nào, ngăn cản hay là cứ mặc kệ?
Qυầи ɭóŧ càng lúc càng ẩm ướt, làn vải tựa như không hề tồn tại.
Thịnh Hạ nằm trên vai anh, nếu không phải được anh đỡ lấy, có lẽ cô đã sớm trượt ngã xuống dưới rồi.
Một ngón tay lại chen vào khe hở.
Cô còn chưa kịp lên tiếng, thì ngón cái và ngón trỏ của anh đã vân vê hoa châu, trái phải xoa nắn.
“A ưm ưm ~~~~~” Cô yếu ớt rêи ɾỉ liên tục.
Bàn tay đang đè tay anh đột nhiên dùng sức, nhưng chỉ nắm chặt mà thôi, cô muốn đẩy anh ra ngoài, nhưng cũng muốn tay anh ở lại xoa nắn.
Ngón tay Kinh Trì đi vào trong một chút, nơi đó có vẻ căng mở lớn hơn, như đang mời gọi.
Bất mãn với qυầи ɭóŧ vướng víu, anh lấy ngón tay ra, đẩy qυầи ɭóŧ ướt đẫm sang một bên, trực tiếp sờ loạn bên trong.
Lúc anh lấy ngón tay ra, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong đáy lòng lại có một cảm giác buồn bực, mất mát, không thỏa mãn.
Cảm giác vừa dâng lên, nơi riêng tư đột nhiên mất đi che đậy, lộ ra ngoài không khí se lạnh, cô còn chưa kịp phản ứng, thì một bàn tay đã lập tức phủ kín.
Không có cản trở, cảm giác lập tức phóng đại hơn mấy chục lần, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của cô.
Một ngón tay men theo viền hai cánh hoa, từ dưới lên trên, ẩm ướt, trơn trợt.
Hai chân cô run rẩy, hai tay nhịn không được nắm lấy vai áo của anh, khó chịu thở hổn hển.
Lòng bàn tay lướt qua bên dưới, đi vào nụ hoa, tìm đến hoa châu, vuốt ve cánh hoa, gây cho cô từng cơn tê dại run rẩy.
Quá mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi đầu óc cô ngừng hoạt động, tất cả sinh lực đều nằm ở ngón tay anh.
Cô cong người theo động tác của anh, như là nghênh đón, nhưng bàn tay không khỏi giữ chặt tay anh lại, muốn đẩy anh ra.
Hai cánh hoa mềm mại, ngậm lấy ngón tay anh, dường như muốn hút anh đi vào trong.
Yết hầu của Kinh Trì có chút căng thẳng, bàn tay dán sát vào mật động, ngón giữa đi vào trong tìm kiếm.
Ngón tay cầm bút quanh năm, có lớp chai mỏng, càng tăng thêm nhạy cảm trên thịt non mịn của cô.
“Ưm a aaaa … Đừng, đừng chạm vào chỗ đó.. Ôi …..”
Cô càng nói, anh càng đi sâu vào, cô chỉ có thể ôm chặt lấy anh, hai chân run rẩy kịch liệt.
Động hoa như muốn ngậm chặt lấy ngón tay anh, phun ra nuốt vào, tần suất cũng nhanh hơn.
Giọng nói Kinh Trì như nghẹn lại: “Thích không?”
Thịnh Hạ xấu hổ nào dám mở miệng, nhưng phản ứng thân thể lại rất thành thật.
Đợi không thấy cô trả lời, ngón tay lập tức kéo ra bên ngoài một chút, cô không tự chủ được mà vội vàng đi theo, muốn giữ lại.
Kinh Trì cười khẽ, ngón tay lại tiếp tục đưa vào bên trong.
Lần này càng sâu hơn, kɧoáı ©ảʍ muốn chạm đỉnh rồi.
Thịnh Hạ nức nở thành tiếng.