Mấy ngày tiếp theo, Thịnh Hạ không gặp Kinh Trì.
Mà cô cũng bận đến nổi chân không chạm đất, chỉ có những lúc rảnh rỗi, trong đầu mới hiện lên đôi mắt đỏ rực cùng với mồ hôi từ trên trán anh chảy xuống.
Lúc ấy cô không có để ý, khi nhớ lại mới chậm rãi hiện lên.
Cho nên, lúc ấy cũng không phải chỉ có mình cô không kìm chế được?
Cho nên, hội trưởng cũng có ý thích cô đúng không?
Mỗi khi nghĩ như vậy, mặt cô lập tức đỏ ửng tận mang tai.
Hội học sinh dự định sau khi huấn luyện quân sự cho tân sinh viên xong, sẽ tổ chức một bữa tiệc chào đón vào buổi tối, bộ môn văn nghệ nhận trọng trách biểu diễn vài tiết mục.
Bởi vì Thịnh Hạ có mười mấy năm học múa ba lê, cho nên cô được sắp xếp một bài múa đơn.
Gần đây cô bận rộn vì luyện tập.
Còn hơn nửa tháng mới đến buổi tiệc, nhưng cô có yêu cầu rất cao đối với bản thân, mỗi lần tự học kết thúc, cô sẽ luyện tập khoảng một tiếng rồi mới về ký túc xá.
Đêm nay cũng không ngoại lệ, nhưng do Đường Hiểu Ni bận nói chuyện yêu đương cho nên không thể đến cùng cô.
Thịnh Hạ thay đồ, làm nóng cơ thể, thư giãn gân cốt, bắt đầu luyện tập.
Chuyện cô thích nhất chính là nhảy múa, mỗi lần luyện tập cô luôn dồn hết tâm ý vào đó, nên khi bài múa kết thúc, cô mới nhìn thấy trên sàn tập còn có một bóng người.
Cô sợ đến mức làm động tác kết thúc không vững, ngã trên mặt đất.
Một bàn tay thon dài đưa đến trước mặt cô: “Xin lỗi, đã dọa em rồi.”
Giọng nói trầm thấp quen thuộc, Thịnh Hạ ngẩng đầu, ánh mắt men theo cánh tay đi lên chạm vào khuôn mặt anh tuấn của người nào đó.
“Hội trưởng.” Cô vừa vui mừng vừa bất ngờ.
Kinh Trì gật đầu: “Có thể đứng lên không?”
Thịnh Hạ ừ một tiếng, rũ mắt nắm lấy tay anh.
Bàn tay cô mềm mại không xương, cũng giống như tính cách của cô.
Kinh Trì thu hồi ánh mắt, anh dùng sức một chút, kéo cô đứng lên.
Thịnh Hạ xem nhẹ cú ngã vừa rồi, mới vừa đứng ngay ngắn, cô chợt cảm thấy mắt cá chân đau nhói, suýt nữa lại ngã xuống.
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô, trong mắt Kinh Trì hiện lên lo lắng. “Em khó chịu ở đâu?”
Thịnh Hạ có chút tủi thân: “Hình như chân em bị trật rồi.”
Cô vừa dứt lời đã thấy anh ngồi xổm xuống, cầm lấy chân phải của cô lên: “Chân này?”
Anh mới chạm vào, chân của cô lập tức co lại, không cần trả lời, anh cũng đã biết.
Kinh Trì: "Sẽ đau một chút, em cố chịu đựng."
Cô theo bản năng gật đầu: “Dạ!”
Thịnh Hạ có chút mơ màng, cô chưa từng nghĩ đến, hội trưởng cao không với tới, lại có ngày cúi người xuống giúp cô xoa chân.
Kinh Trì quỳ một đầu gối xuống đất, một tay cầm lấy bắp chân cô, tay còn lại nắm lấy mắt cá chân, nhẹ nhàng lắc lắc qua lại.
Sau khi cô dần tốt hơn, anh lại có chút tâm tư khác.
Cô mặc một đôi tất chân màu trắng, hai cái đùi nhỏ dài thẳng tắp, quần áo bó sát tôn lên dáng người, ngực sữa eo thon.
Từ dưới nhìn lên, bộ ngực của cô được bó chặt, so với lần trước anh chạm vào thì nhìn nhỏ hơn, nhưng anh biết, chỉ cần cởi bỏ quần áo, đôi thỏ lớn mềm mại kia sẽ tranh nhau nhảy ra ngoài.
Lòng bàn tay xoa đến nóng, dường như lên men, kéo theo hơi thở của anh cũng trở nên nóng rực.
Thịnh Hạ cảm thấy chân đã khá hơn nhiều, cô ngượng ngùng mặc anh xoa nắn, sau đó mới nhỏ giọng nói với anh: “Hội trưởng, có lẽ là được rồi.”
Kinh Trì: “Chắc chứ?”
Không biết thế nào, Thịnh Hạ cảm giác, lời nói của hội trưởng có chút khác thường, như đang đè nén điều gì, giọng nói trở nên trầm thấp, nhưng cũng càng thêm… Gợi cảm.
Trời ạ, cô sao lại nghĩ đến mấy cái từ này? Mặt cô lập tức nóng lên.
Có thể là do tâm lý, cô cảm giác nơi được hội trưởng nắm lấy, đã bắt đầu nóng lên.
“Dạ…”
Cô không được tự nhiên rút chân về, nhưng vừa mới di chuyển đã bị nắm thật chặt.
Cô không biết phải làm sao, chỉ có thể nhìn anh.
Gương mặt trắng nõn của thiếu nữ ửng hồng, cánh môi xinh đẹp ướŧ áŧ, đôi mắt trong trẻo như nước, giống như sự mời gọi không lời dành cho anh.
Mà anh, thật sự cũng có ý muốn ……