Cửa bị đẩy ra.
“Hình như bị khóa rồi.”
Một tiếng còi vang lên.
“Đi thôi, đi tập hợp.”
Tiếng bước chân ngày càng đi xa.
Bên trong cánh cửa.
Thịnh Hạ xụi lơ ngồi ở trên đùi anh, chất lỏng nhầy nhụa chảy từ giữa hai chân chảy xuống, theo làn váy nhỏ giọt xuống mặt đất.
“Anh, sao anh có thể….”
Không nói cho cô biết là cửa đã khóa rồi, hại cô lo lắng đến nỗi trái tim cũng muốn vọt ra ngoài.
Người này, người này cũng thật là quá xấu tính rồi!
Khóe môi Kinh Trì cong lên: “Anh làm sao?”
Thịnh Hạ phồng má, hiếm khi nguýt anh, biết rõ còn hỏi!
Hai má thiếu nữ đỏ bừng, cánh môi đáng yêu bị hôn cắn đến ứ máu sưng đỏ, đôi mắt to ngập nước, còn mang theo dư âm của tìиɧ ɖu͙©.
Kinh Trì híp mắt, lấy cái chân chống trên tường xuống.
Không có đầu gối của anh chận lại, dòng nước ngọt ngào kia tuôn trào như mưa.
Hai chân Thịnh Hạ mềm nhũn, ngã xuống đất, đôi tay dài của Kinh trì đưa ra ôm cô lại, cả người cô đều lao vào trong ngực anh.
Anh cúi đầu, trước mắt là phần cổ đầm đìa mồ hôi thơm ngát của cô.
Anh ngửi nhẹ một hơi, là hương thơm ngào ngạt của hoa quỳnh.
Trong cánh tay anh là vòng eo mềm mại như nước.
Kinh Trì xiết chặt cánh tay, kéo cả người cô áp sát vào mình thêm một chút.
Hai luồng mềm mại trước ngực cô bị đè ép giữa hai người, Kinh Trì cắn chặt răng.
Giọng nói của anh khàn khàn đầy quyến rũ: “Còn muốn nữa?”
Muốn? Muốn cái gì? Trong đầu Thịnh Hạ bây giờ đều là bùn nhão, mất đi năng lực lý giải.
Vẻ mặt vô tội giống như con thỏ nhỏ, không tự giác lộ ra vẻ mê người.
Môi lưỡi Kinh Trì càng thêm khô khốc, bàn tay sờ soạn nơi cạp váy muốn đi vào trong.
Lưng cô trơn bóng nhẵn nhụi, có dính chút mồ hôi, khi sờ lên cảm giác thật tốt.
Sức lực của Thịnh Hạ đã hoàn toàn bị hút sạch ngay khi anh cọ xát lần cuối cùng.
Cảm giác được bàn tay ấm áp của anh đang chạy loạn trên lưng, nhưng cô không giơ tay lên ngăn cản.
Từng cơn ngứa ngáy từ đầu ngón tay anh truyền ra, lan tỏa khắp cơ thể cô.
Cánh tay mềm mại của cô bị anh đặt lên vai mình.
Anh một tay đỡ eo cô, tay còn lại trêu đùa vuốt ve da thịt của cô.
Những nơi bàn tay anh đi qua, vừa tê vừa ngứa, làm cô không kìm chế được rên rĩ khe khẽ.
Cách áo bra, bàn tay anh phủ lên nơi tròn trịa kia, lúc nặng lúc nhẹ xoa nắn.
Cách lớp vải, nhìn không thấy được hoàn toàn bầu ngực của cô, nhưng dưới lớp áo phập phồng đó, tay anh cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại của nó.
Tay anh vòng ra sau mở móc khoá bra.
Vật căng đầy lập tức thả lỏng, lạch cạch một cái, móc khoá đã được mở ra.
Hơi thở của cô trở nên nóng bỏng.
Tay của anh muốn di chuyển.
Dường như có tiếng huấn luyện viên đang la hét người nào đó.
Kinh Trì buộc phải dừng lại.
Không được, nơi này không tiện.
Hít một hơi thật sâu, thở ra một hơi nóng rực.
Anh vòng hai tay qua ngực cô, cài móc áo bra lại.
Anh rũ mắt, nhìn người đang thở phì phò trong ngực mình, ngoan ngoãn đến kỳ lạ.
Thịnh Hạ cho là anh sẽ… Tiếp tục làm, không ngờ nửa đường anh bỗng dừng lại.
Nhận thấy ánh mắt của anh, cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt mang theo hoang mang.
Anh cười khẽ một chút: “Hôm nay cứ đến đây thôi.”
Thời gian còn dài.
Nghỉ trưa.
Thịnh Hạ nằm trên giường, cả người mềm nhũn, giống như vừa mới chạy xong một vòng cự li 3000m.
Nghĩ lại,chuyện xảy ra trong phòng dụng cụ, còn không phải là vận động mạnh sao?
Cô che mắt lại, cánh tay chạm đến một thứ gì đó.
Nghiêng người xem thử, bên trong túi váy có một thanh chocolate.
Trước khi rời khỏi phòng dụng cụ, anh đã giúp cô lau sạch chất lỏng giữa hai chân, chắc là lúc đó, anh đã cho thanh chocolate này vào túi váy của cô.
Cô áp thanh chocolate lên mặt, dường như còn có thể ngửi được hơi thở mùi cỏ xanh tươi mát sạch sẽ trên người anh.
Chuyện này, cũng quá kỳ ảo.
Cô nghĩ rằng đây là giấc mơ.
Nếu đúng là mơ, cô sẽ không bao giờ muốn tỉnh lại.