Chân của anh không thể di chuyển, Thịnh Hạ cũng không có cảm giác được thả lỏng, ngược lại từ nơi bụng nhỏ lập tức dâng lên cảm giác trống rỗng.
Làm cô không tự chủ được, kẹp chặt lấy chân anh.
Nhưng như vậy cô cũng không được thỏa mãn.
Kinh Trì di chuyển lên xuống, nụ hoa cọ xát với đầu gối của anh, cảm giác trống rỗng đã được lấp đầy một chút, nhưng sự khó chịu lập tức trỗi dậy.
Cô muốn, muốn nhiều hơn nữa.
Nghĩ rằng cô chống cự, lông mày Kinh Trì nhíu lại.
Anh vừa muốn rụt chân mình về, thì đôi chân dài đang kẹp chặt kia lập tức chậm rãi mở ra.
Hai tay Thịnh Hạ níu chặt lấy anh, đôi mắt mờ mịt nhìn anh.
Ánh mắt ngập nước này, khơi mào ham muốn chinh phục của phái nam.
Cuối cùng Kinh Trì cũng không chịu nổi, anh rút chân về rồi đẩy lên cao.
Chân anh chống đẩy lên xuống.
Chỉ hai lần, Thịnh Hạ lập tức mềm nhũn, hai đùi run lên, thân thể cũng trượt xuống
Kinh Trì áp cô lên tường, động tác bên dưới không ngừng nghỉ.
Da thịt non mềm bị cọ xát, nơi đó lập tức co rút lại.
“A… Hội trưởng----” Cô nắm lấy áo anh, đầu ngón tay níu chặt.
Kinh Trì khàn giọng hỏi cô: “Chỗ này sao?”
“Không, không phải… A~~~”
Anh chỉ chuyên chú tấn công một chỗ, khi nặng khi nhẹ cọ qua xát lại.
Nước ấm cứ từng đợt tuôn ra.
“A… Ưm… Hừ hừ….~~~~”
Cảm giác càng lúc càng kỳ lạ, cứ như vậy, cô sẽ không khống chế được bản thân.
“Hội trưởng, chúng ta không, không thể như thế này….”
“Như thế nào? Như vậy phải không?”
Nụ hoa bị cọ qua lại, cô ngửa cổ, khó chịu nũng nịu thành tiếng.
Bên ngoài vách tường.
Có người hỏi: “Này, cậu có nghe thấy gì không? Có tiếng gì đó?”
Có người đáp: “Ở đây khắp nơi đều là tiếng động.”
Thịnh Hạ lập tức tỉnh táo lại trong cơn mơ màng, hai tay cô chống ở ngực anh, nhìn anh lắc lắc đầu.
“Sẽ bị người ta phát hiện.”
Kinh Trì đưa mắt nhìn ra cửa sổ, lại nhìn xuống người đang ở trước mắt.
“Em nói nhỏ thôi, thì sẽ không bị phát hiện.”
Phằng một tiếng, mặt anh Hạ đỏ bừng lên.
Hội trưởng sao lại có thể nói lời như vậy?
Cô mím chặt môi, cố giữ những tiếng rên rĩ lại trong miệng.
Bên ngoài vách tường lại truyền đến tiếng nói chuyện.
“Chỗ này dùng để làm gì?”
“Phòng để dụng cụ thể dục.”
“Chúng ta đi xem thử có bóng rổ hay không, sau giờ huấn luyện so tài với lớp bên cạnh một chút.”
“Đi, đi xem một chút.”
Đầu ngón tay của Thịnh Hạ nắm chặt lấy quần áo anh.
Cô không nhớ rõ cửa đã có khoá hay chưa.
“Hội trưởng, bọn họ muốn vào, làm sao bây giờ?”
Kinh Trì rũ mắt, thấy dáng vẻ sợ sắp khóc của cô.
“Chúng ta làm xong trước khi họ vào là được.”
“Làm, làm xong?”
“Nghe lời, mở chân ra một chút.”
Thịnh Hạ lập tức làm theo.
Giây tiếp theo, nụ hoa lập tức truyền đến kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.
Đầu gối di chuyển nhanh hơn so với trước.
Suýt chút nữa cô bật kêu thành tiếng.
Bên ngoài, tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện càng lúc càng đến gần.
Hồi hộp, kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thân thể càng dễ dàng sinh ra phản ứng.
Hoa tâm không ngừng co rút, từ sâu trong linh hồn sinh ra một loại khát vọng.
Mà đầu gối anh như biến thành nơi cứu rỗi.
Thân thể cô, không tự chủ đuổi theo anh.
Càng đến gần, càng muốn nhiều hơn nữa.
Tiếng bước chân ngừng ở cửa.
“Cậu xem cửa có khóa hay không?”
“Không khoá thì lấy một quả bóng đi.”
Thịnh Hạ mở to mắt: “Người, có người đến….”
Kinh Trì nheo nheo mắt, xoa nơi mẫn cảm nhất của nụ hoa, Thịnh Hạ không khỏi vặn vẹo vòng eo, cuối cùng cũng không rảnh mà lo chuyện bên ngoài.
Động tác càng tăng nhanh, váy lụa màu cam rũ sang hai bên, bồng bềnh giữa không trung, tạo thành những đoá hoa.
“Không không được, em không được, muốn ra….”
Kɧoáı ©ảʍ đã bao trùm lấy cơ thể cô.
Kinh Trì đưa tay phủ lên môi cô, anh cúi người xuống, mắt đối mắt nhìn nhau, nhắm vào nụ hoa mà đẩy mạnh: “Ra đi….”
Thịnh Hạ ngẩng đầu lên, tiếng rên đã bị lòng bàn tay che mất.
Một dòng nước thơm ngọt ngào từ trong động hoa phun trào ra ngoài.