Vì để chống nắng, Thịnh Hạ mặc áo cánh dơi tay rộng, phía dưới là váy lụa màu cam, theo bước chân rất thướt tha mềm mại.
Hơn nữa còn rất thuận tiện để làm chuyện xấu.
Quần thể thao ẩn mình trong chân váy, làn váy đã sớm rũ quanh đùi anh, tạ0 ra những đoá hoa phiêu lãng.
Đầu gối kề sát động hoa.
Anh nhẹ nhàng cọ xát qua lại.
Cực kỳ ngứa và tê dại.
Thịnh Hạ rên rĩ thành tiếng.
Cô lập tức mím chặt môi .
Quá, quá xấu hổ.
Cô còn đang chìm trong suy nghĩ vì sao hội trưởng đối xử với mình như vậy, thì người trước mặt đã lên tiếng.
“Anh vừa cứu em thêm lần nữa.”
Ở đây là nền xi-măng, nếu không nhờ hội trưởng, có lẽ khi nãy cô đã ngã bị thương.
Tính lại từ lần trước, tổng cộng hội trưởng đã cứu cô ba lần.
“Em định sẽ cảm ơn anh thế nào?” Anh lại hỏi.
“Em …. A~~~”
Hoa huyệt bị cọ xát liên tục, lời cô muốn nói cũng biến thành tiếng rêи ɾỉ.
Kinh Trì vốn dĩ muốn trêu cô một chút, ai bảo cô cười ngọt ngào với người con trai khác làm gì.
Nhưng ngay lúc này, tiếng rêи ɾỉ mê người bật ra từ miệng nhỏ của thiếu nữ làm ánh mắt anh tối lại.
“Muốn mời anh đi ăn đồ nướng?” Anh càng áp sát vào người cô hơn nữa.
Suy nghĩ của Thịnh Hạ bị anh dẫn dắt, “Không, không có, hội trưởng muốn ăn gì, cái gì, em em cũng mời.”
“Lại là ăn-----”
Giọng nói của anh vốn lạnh lùng trong trẻo, lúc này lại thì âm kéo dài giọng ra, dường như mang theo kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Thịnh Hạ cố gắng hiểu lời anh, thế nhưng hơi thở nóng rực đột nhiên đến gần, phà lên tai cô.
“Không bằng ăn em đi, hương vị có khi còn ngon hơn.”
Ăn, ăn cô?
Thịnh Hạ hoảng sợ co hai chân lại, hoa tâm chạm vào đầu gối anh.
Một dòng nước nóng từ trong sâu thẳm chảy ra ngoài.
Nước mật ấm áp thấm ướt quần của anh.
Kinh Trì cong môi, đầu gối đẩy lên trên, để ngay cửa động, lấy đó làm tâm mà di chuyển.
Vải qυầи ɭóŧ mỏng manh, chỉ có tác dụng che chắn.
Nơi đó vừa ngứa vừa nhột, nhanh chóng chiếm đoạt hết ý thức của cô.
“Hội trưởng… A… ư ư ~~~” Thịnh Hạ khó mà kiềm chế rêи ɾỉ thành tiếng.
Lúc này, Kính Trì đưa ngón trỏ lên, chặn môi cô lại.
“Suỵt, em lắng nghe xem.”
Thịnh Hạ miễn cưỡng dùng chút lý trí theo lời anh lắng nghe bên ngoài.
Tiếng còi vang lên liên tiếp.
Tiếng giậm chân tại chỗ theo trật tự.
Im ắng rồi lập tức ồn ào hẳn lên.
Là giờ giải lao của khóa huấn luyện quận sự.
Tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng cười đùa ầm ĩ, vây quanh bên dưới khán đài.
Bởi vì nơi này có bóng mát, cho nên có thể tránh được sự nóng bức của mặt trời.
Mà chỗ cô đứng là ngay cửa sổ, tiếng ồn ào bên ngoài gần sát bên tai.
Có sinh viên mới oán giận huấn luyện viên quá nghiêm khắc, cũng có người than thở vì thời tiết nóng bức….
Cô căng thẳng, hoa động lại tiết ra chất lỏng.
“Nhỏ giọng một chút, bằng không ... Sẽ bị người ta nghe thấy.” Kinh Trì mỉm cười nhắc nhở.
Nhìn thấy nụ cười của anh, Thịnh Hạ hoàn toàn không còn nghe thấy những tiếng ồn ào bên ngoài nữa.
Đây là lần đầu tiên anh cười với cô.
Giống như tuyết tan trong nắng, thật đẹp.
Đôi mắt cô ướŧ áŧ nhìn mình, mang theo sùng bái, tâm tình Kinh Trì có chút thay đổi, anh nhịn không được mà tăng sức cọ xát giữa hai chân cô.
“A ——”
Thịnh Hạ khó nhịn kêu lên, phản ứng kịp cô lập tức cắn chặt môi.
Nếu bị người ta nghe được thì phải làm sao bây giờ?
Vậy thì mọi người sẽ biết, cô với hội tưởng ở chỗ này làm chuyện xấu hổ.
Cô càng căng thẳng, động hoa càng thêm mẫn cảm, phun nước càng nhiều hơn.
Một lúc sau một cơn ngứa ngáy kéo đến, cô không khỏi khép chặt hai chân.
Kinh Trì di chuyển một chút đã bị đôi chân dài của cô kẹp lại.
Hai mảnh mềm mại kia hết đóng lại mở, dường như muốn hút anh vào bên trong.
Kinh Trì đỏ mắt, thì thầm dụ dỗ cô: “Hạ Hạ, mở hai chân ra đi.”
Cách một bức tường.
Bên ngoài bây giờ là mùa hè nắng chói chang, bên trong, lửa tình thiêu đốt.