“Thời tiết nóng thế này, hội trưởng còn tự mình đến xem, đúng là rất có trách nhiệm!”
Lý Cảnh ở bên cạnh ca ngợi, Thịnh Hạ không hề để ý đáp lại.
Tâm tư của cô đã chạy theo người kia rồi.
Hôm nay anh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, hai bên quần còn có đường viền dài to bằng hai ngón tay, đứng giữa một nhóm người mặc màu xanh lá, nhẹ nhàng thoải mái lại vô cùng bắt mắt.
Không ít nữ sinh mới nhập học đều trộm nhìn anh, có người còn chạy đến hỏi cô, anh là ai.
Cô đưa nước xong quay lại bóng râm, lại không thấy Lý Cảnh đâu, thay thế cậu ta là một nữ cán sự bộ môn thể dục tên Trương Vũ.
Bộ môn này nhận người có chút thiên vị, ai cũng vừa cao lớn lại khỏe khoắn, Trương Vũ có một mái tóc ngắn, nếu không cẩn thận nhìn kỹ, đều nghĩ đó là một cậu con trai.
Sau khi giải thích, thì ra bên điền kinh muốn cõng bao cát để chạy, Lý Cảnh bị gọi đi giúp đỡ, Trương Vũ qua đây giúp cô một tay.
Dáng vẻ Thịnh Hạ vừa trắng trẻo lại mảnh khảnh, thế nên mồm Trương Vũ oang oang: “Bộ môn của các cậu cuối cùng cũng đẩy cậu ra ngoài dầm mưa dãi nắng, nếu ở bộ môn thể dục của bọn tớ, thật hận không thể đem cậu cất giấu đi, đỡ phải bị bọn sài lang hổ báo bên ngoài nhớ thương.”
Thịnh Hạ bị cô trêu cười như hoa: “Không có khoa trương đến vậy đâu, tớ có phơi nắng cũng không đen.”
Lời này lại làm cho Trương Vũ hâm mộ đến nỗi muốn ẩn thân vào tường, không bao giờ chia lìa.
“Đúng rồi, hội trưởng nói cậu phát nước xong thì qua gặp anh ta đó.”
Thịnh Hạ sửng sốt: “Anh ấy có nói chuyện gì không?”
Trương Vũ gãi gãi đầu “Không có, chắc là chuyện của bộ môn bên cậu ấy.”
Thịnh Hạ ồ một tiếng, không tự giác bắt đầu tính toán thời gian.
Cô vừa hy vọng hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút, lại vừa không biết lát nữa nên đối mặt với anh như thế nào.
Công việc kết thúc.
Sau khi tạm biệt Trương Vũ, cô lập tức tìm kiếm Kinh Trì khắp nơi, nhưng không tìm thấy người đâu.
Cô lấy điện thoại ra, cắn cắn môi, mới nhắn cho anh một tin.
“Hội trưởng, anh đang ở đâu?”
“Phòng chứa dụng cụ thể thao.”
Phòng dụng cụ ở bên dưới khán đài.
Thịnh Hạ đứng trước cánh cửa khép hờ, do dự một hồi, cô hít sâu một hơi, lúc chuẩn bị đẩy cửa đi vào thì cửa đột ngột mở từ bên trong.
Tay dừng lại giữa không trung, cô kinh ngạc ngẩng đầu.
Từ ống quần nhìn lên trên, đến khi nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn kia, trái tim Thịnh Hạ như chậm mất nửa nhịp.
Ánh mắt Kinh Trì nhìn cô vài giây, sau đó né người sang một bên: “Vào đi.”
Thịnh Hạ cúi đầu đi vào, không để ý rằng anh đã khóa cửa lại.
Sau khi đi vào, cô xoay người nhưng vẫn cúi đầu, sau đó hỏi anh: “Hội trưởng, anh tìm em có chuyện gì không ạ?”
“Em cảm thấy thế nào?”
Không ngờ đây là câu trả lời, cô ngây ngốc ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với anh.
Một người bình thường luôn lạnh nhạt, điềm đạm, mà bây giờ từ trong mắt anh, cô nhìn ra được có điểm bất thường.
Thấy anh đang đợi câu trả lời của mình, Thịnh Hạ lấy hết can đảm hỏi: “Hội trưởng, anh đang giận sao?”
Ừm, vẫn còn chưa quá ngốc.
Khóe miệng Kinh Trì nhếch nhẹ, song lại che giấu rất nhanh.
“Em cảm thấy thế nào?”
Lại là câu trả lời này.
Não của Thịnh Hạ bị kẹt rồi.
Dáng vẻ ngây người của Thịnh Hạ làm Kinh Trì hài lòng, anh rất có hứng thú chờ đợi câu trả lời của cô.
Trước ánh mắt của anh, Thịnh Hạ có chút không được tự nhiên, cô dịch sang bên cạnh một bước.
Không chú ý đến dưới chân có dụng cụ nhảy dây, cô giẫm lên đầu cán dây trơn trợt, mất trọng tâm ngã về sau.
“A ——”
Kinh Trì nhanh tay ôm lấy eo cô, nhưng dụng cụ nhảy dây rải rác quá nhiều, vì né tránh, anh ôm cô nhích sang bên cạnh.
Một tay nắm lấy kệ sắt để vợt cầu lông, không có chỗ đặt chân, dưới tình thế cấp bách, anh lập tức gập chân phải lên, đầu gối chống lên tường.
Mọi chuyện đến quá đột ngột, nguy hiểm đã qua, Thịnh Hạ ngẩng đầu lên khỏi ngực anh, vừa muốn di chuyển thì phát hiện giữa hai chân mình có cái gì đó chống lên.
Là .......
Mặt cô đỏ bừng.
Bởi vì anh cao, cho nên đầu gối nâng lên vừa vặn xuyên qua hai đùi của cô.
Cũng không biết do nằm mơ nhiều hay tiếp xúc tay chân nhiều, cô có cảm giác thân thể mình đối với hội trưởng dường như càng ngày càng mẫn cảm.
Chỉ chạm vào một chút, nơi đó của cô lập tức có một dòng nước ấm chảy ra.
Tuyệt đối không thể để anh phát hiện!
“Hội trưởng, anh có thể…” Buông em ra.
Cô còn chưa nói xong, đã nghe giọng anh vang lên bên tai.
“Em, ướt rồi!”
Dứt lời, đầu gối anh nâng lên, cách qυầи ɭóŧ mỏng manh, cọ cọ nơi riêng tư của cô.
Đầu óc Thịnh Hạ nổ ầm một tiếng.