Ánh đèn chiếu lên ngực, cổ, cùng xương quai xanh của Diệp Vũ Đồng tạo thành những đường sáng uốn lượn.
Trên da thịt trắng mịn lưu lại những dấu vết loang lỗ hồng nhạt.
Trương Tân Lượng hôn nơi tròn trịa kia rồi há miệng ngậm lấy.
Diệp Vũ Đồng ưm một tiếng.
Anh ta buông bàn tay trái ra, một đường đi thẳng xuống dưới làn váy, sau đó vén lên, tìm đường đi vào trong.
Diệp Vũ Đồng ngẩng đầu lên, cánh môi khẽ khép mở.
Trương Tân Lượng dính trên người cô ta.
Năm ngón tay của anh ta xoa nắn quả đào của Diệp Vũ Đồng thành đủ loại hình dạng, miệng mυ'ŧ mát quả đào mọng tạo thành âm thanh chụt chụt, còn tay kia thì làm loạn dưới váy của cô ta.
Trương Tân Lượng đưa lưng về phía Thịnh Hạ, cho nên Thịnh Hạ không nhìn thấy rõ ngón tay anh ta đang làm gì.
Nhưng tư thế ngậm mυ'ŧ bên trái xong lại cắn nuốt bên phải của anh ta, cô vẫn có thể nhìn thấy được.
Diệp Vũ Đồng rêи ɾỉ: “A~~~A~~~~A….”
Thịnh Hạ thở hắt một hơi, không xong rồi, cô sắp bị thiêu cháy rồi.
Nhưng cô không rời mắt đi được.
Nghe thấy tiếng động bên kia, Kinh Trì cũng biết đang có chuyện gì.
Anh đưa lưng về phía bồn hoa, đối mặt ôm lấy Thịnh Hạ, nên không thấy được cô đang tròn mắt nhìn đăm đăm bên đó.
Anh chỉ cảm thấy, vừa rồi cô còn cố giữ khoảng cách, không dám dùng sức để thở, lúc này đột nhiên cô thở gấp, từng làn khí nóng phun lên cổ anh, ngứa ngứa ẩm ướt.
Anh bỗng rất muốn biết, khi cô kêu rên sẽ như thế nào.
Anh kéo cánh tay đang căng thẳng của cô ra, đợi bàn tay cô thả lỏng, anh lập tức cảm giác như mình chạm phải một khối bông mềm mại.
Bàn tay to của anh nắm hờ bàn tay nhỏ bé.
Hai phần ba cánh tay còn lại của Thịnh Hạ tì vào ngực anh, anh kiềm chế chỉ dám dùng bụng ngón tay kín đáo vuốt ve tay cô.
Nếu cô nhận ra, anh sẽ lập tức dừng lại vờ như vô tình chạm phải. Anh tự nói với mình như vậy.
Tâm tư Thịnh Hạ đang đặt hết lên hai người bên kia, động tác nhỏ đầy mờ ám này của Kinh Trì cô cũng không để ý.
Trương Tân Lượng chậm rãi ngồi xổm xuống, hôn lên rốn của Diệp Vũ Đồng.
Thịnh Hạ không biết anh ta muốn làm gì, giây tiếp theo cô hoảng hốt cắn lấy tay mình, cố nén không bật thành tiếng.
Trương Tân Lượng xốc váy Diệp Vũ Đồng lên, sau đó vùi đầu vào giữa hai chân cô ta.
Diệp Vũ Đồng rên một tiếng, sắc mặt khó chịu lắc lắc mông.
Đôi đào mật có chút lung lay.
Hai tay cô ta nắm tóc Trương Tân Lượng, đầu ngửa ra sau, cổ và cằm kéo dài thành một đường thẳng.
Rõ ràng mặt Diệp Vũ Đồng trông có vẻ khó chịu nhưng cũng rất hưởng thụ.
Thịnh Hạ vội vàng nhìn đi chỗ khác, cô vùi đầu vào hõm vai của Kinh Trì.
Đột nhiên, hơi thở của anh nóng lên, hít vào thở ra có chút khó khăn.
Thịnh Hạ cảm giác có luồng nhiệt nóng bỏng tập trung ở bụng nhỏ, giữa hai chân cô dường như bị cái gì đó gặm cắn, thật sự rất khó chịu.
Hai đùi non mềm bất giác khép chặt lại.
Nhưng khép càng chặt, cảm giác càng thêm rõ ràng.
Kinh Trì cúi đầu, anh thấy cô gái trong lòng mình đang khẽ run rẩy.
Anh thở dài một hơi.
Bản thân mình cũng không tốt hơn cô là bao.
Nhưng không phải bởi vì hai người kia, mà là vì bánh bao nhỏ mềm mại nằm trong lòng mình đây này.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, chỉ cách nhau hai lớp vải mỏng, hơi nóng từ cơ thể cô tỏa ra, xuyên qua áo sơ mi cùng quần tây, tựa như bàn tay của cô đang đυ.ng chạm an ủi nơi nào đó của anh.
Cả người cô mềm nhũn, anh ôm cô giống như đang ôm một viên kẹo bông ngọt ngào.
Anh liếʍ liếʍ môi dưới, chỉ muốn nếm thử, rốt cuộc là ngọt bao nhiêu.
Tâm tư của Thịnh Hạ, một nửa nằm trên người Kinh Trì, một nửa lại bị bên kia bồn hoa thu hút.
Eo nhỏ của Diệp Vũ Đồng uốn éo như rắn, miệng lại không ngừng rêи ɾỉ ưm a, lúc nhanh lúc chậm.
Thịnh Hạ cảm thấy mình sắp ngừng thở.
Trương Tân Lượng dừng lại hỏi: “Sướиɠ không?”
Diệp Vũ Đồng thở hổn hển một hơi, “Anh nói xem?”
Anh ta lại dùng ngón tay an ủi, Diệp Vũ Đồng lập tức tiếp tục rêи ɾỉ.
Nụ cười của Trương Tân Lượng thật thô tục: “Em đừng mơ tưởng đến hội trưởng với cái dáng vẻ hòa thượng đó nữa, anh ta sao có thể làm em sướиɠ điên thế này? Sau này theo anh đi, thế nào?”
Diệp Vũ Đồng dùng ánh mắt quyến rũ liếc anh ta một cái: “Nói dễ nghe quá.”
Trương Tân Lượng cởi bỏ thắt lưng: “Vậy làm đi rồi biết.”