Trương Tân Lượng nhắc đến Kinh Trì, Thịnh Hạ mới nhớ ra Diệp Vũ Đồng đang theo đuổi Kinh Trì, hơn nữa còn rất rầm rộ.
Khai giảng học kỳ này, cô ta ở sân thể dục, bày nến cùng hoa hồng, chuẩn bị tỏ tình với Kinh Trì.
Nhưng, Kinh Trì không xuất hiện.
Những ngọn nến đó cũng bị mưa to dập tắt hết.
Đêm trước, Thịnh Hạ còn cho rằng Diệp Vũ Đồng thất bại là do không biết chọn ngày.
Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy Diệp Vũ Đồng hoàn toàn không xứng với Kinh Trì.
Không những không xứng, thậm chí còn bôi nhọ anh.
Một bên lớn mật tỏ tình, một bên cùng người khác làm chuyện xằng bậy.
Thật sự là… Không biết xấu hổ.
Kinh Trì không biết vì sao cô đột nhiên thở phì phì, nắm chặt nắm đấm như muốn đánh người.
Hai má cô phồng lên, đôi môi đỏ hồng, rất giống trẻ con đang ăn dâu tây mát lạnh.
Anh thật sự là không thể nào thích được hương vị dính dính đó, nhưng ngay lúc này, dường như có thể chấp nhận được.
Thịnh Hạ đắm chìm trong oán giận không bao lâu đã bị hình ảnh càn rỡ bên kia làm cho kinh hãi.
Trương Tân Lượng loã mông, hai tay nắm lấy vòng eo của Diệp Vũ Đồng, hung hăng va chạm cơ thể với cô ta.
“Nhẹ chút, nhẹ chút!”
Không mạnh sao có thể làm thoả mãn em?”
Áo bra lỏng lẽo treo trên cánh tay, theo sự vặn vẹo cơ thể lên xuống của Diệp Vũ Đồng, như có như không mà đung đưa.
Vì động tác kịch liệt của hai người nên áo bra cứ hết tung lên rồi lại rớt xuống.
Thịnh Hạ trợn mắt há mồm, quên cả phản ứng.
Mãi đến khi có một bàn tay che kín đôi mắt cô lại.
Ánh sáng và bóng tối, được ngăn cách bởi một bàn tay ấm áp.
Không còn thị giác, những giác quan khác càng nhạy cảm hơn.
Tựa như là tiếng rêи ɾỉ rầm rì như tiếng sóng.
Tựa như là vòng tay đang ôm chặt, cô có thể cảm nhận được nhịp đập của gân xanh.
Tựa như là hơi thở nóng bỏng của anh phả lên cổ cô, từng hơi từng hơi khiến hạ thân cô co rút.
Hơi thở của Thịnh Hạ nóng hổi.
Có phải là anh đã phát hiện mình đang nhìn hay không?
A a a!
Có khi nào hội trưởng hiểu lầm mình là một đứa cuồng tìиɧ ɖu͙© hay không?
Lúc này cô còn có lòng dạ để nghĩ ngợi, lòng bàn tay của hội trưởng toàn là mồ hôi, anh ấy cũng thấy nóng sao?
Nhưng bên kia dường như cảm thấy chưa đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, còn ngồi lên bàn để chơi tiếp.
Đẩy đưa một cái, chân bàn lập tức phát ra tiếng ma sát lạch cạch trên sàn nhà.
Tiếng gỗ kẽo kẹt vang lên.
Cô gái thì ư ư a a kèm theo lời nói thô tục của người con trai, nhiệt độ trong phòng không ngừng dâng cao.
Nếu chỉ có mình cô gặp chuyện khó coi này thì thôi đi, nhưng đúng lúc lại có mặt hội trưởng đại nhân ở đây.
Một người cao cao tại thượng không thể với tới như hội trưởng, sao có thể bị chuyện như thế này làm cho bẩn mắt bẩn tai chứ?
“Nhanh nhanh nhanh, nhanh cho em~~~~~”
“Gọi anh một tiếng ba đi.”
“Anh… A… ba, ba~~~~”
Ngay sau đó chính là tiếng va chạm cực nhanh và tiếng thở hổn hển gấp gáp.
Tiếp theo đã xảy ra chuyện gì thì Thịnh Hạ không nghe được, bởi vì đầu óc của cô đã đông cứng rồi.
Không biết qua bao lâu, cô nghe Kinh Trì nói: “Cứ cắn tiếp nữa, môi em sẽ rách đó.”
Cô mới lấy lại tinh thần, thả lỏng hàm răng đang cắn chặt.
Trên môi lưu lại dấu răng rõ mồn một, sau đó dần dần biến mất không còn dấu vết.
Kinh Trì mím môi, sau một lúc lâu mới dời mắt khỏi đôi môi đỏ mọng của cô.
Không nghe được tiếng động, Thịnh Hạ nhỏ giọng hỏi: “Người đã đi rồi sao?”
Lời vừa nói ra, cô mới biết được giọng của mình khàn đến thế nào.
Kinh Trì ừ một tiếng.
Thịnh Hạ sốt ruột muốn nhìn thấy ánh sáng, không để ý đến giọng nói của anh cũng đã khàn đặc không thể nhận ra được.
“Chúng ta có thể đi được chưa?”
Lông mi dài mềm mượt cọ vào lòng bàn tay anh, cảm giác tê dại từ lòng bàn tay chạy thẳng đến xương cùng.
Anh có chút không nỡ buông cô ra.
Thịnh Hạ không thấy anh trả lời, lúc muốn hỏi lại anh, thì trước mắt đã sáng bừng.
Có chút chói mắt, cô nheo nheo mắt lại để thích ứng ánh sáng.
Giây tiếp theo, cô lập tức đối diện với ánh mắt của hội trưởng, dường như so với ngày thường ánh mắt ấy càng thêm lạnh lùng, cũng càng thêm câu hồn nhϊếp phách.