Bàn tay đang xoa bóp ngực của Trương Tân Lượng dừng lại, anh ta xoay người nhìn quanh, sau đó nở nụ cười dâʍ đãиɠ, lôi kéo đỉnh anh đào.
“Có lẽ người nào đó quên tắt, em thấy ở đây còn có người sao?”
Thịnh Hạ được Kinh Trì kéo ngồi xổm xuống, hai người lọt thỏm giữa ghế sô pha và chậu hoa trang trí trên bục sân khấu, Trương Tân Lượng nhìn không thấy, nhưng ở góc độ của Diệp Vũ Đồng, chỉ cần cúi thấp xuống một chút là sẽ thấy được hai người.
Thịnh Hạ cực kỳ căng thẳng, tiêu rồi, tiêu rồi, nếu như bị nhìn thấy, chẳng phải quá xấu hổ hay sao?
Bỗng nhiên, cô bị một bàn tay kéo mạnh xuống, chân cô tê rần, không có chút lực dễ dàng bị kéo qua.
Cô nhào người vào một cái ôm thật chặt, hơi thở nam tính phả trên mặt cô.
Cô ngây dại, đôi tay nắm chặt hai bên hông áo anh, khó có thể tin được, mình lại có ngày cùng hội trưởng tiếp xúc thân mật, động tác như vậy đúng thật có chút ngại ngùng.
Kinh Trì ngửi được hương thơm trên người cô, mùi hương đó tựa như đoá hoa quỳnh trong đêm, mê hoặc lòng người.
Lúc này, có lẽ bởi vì hồi hộp, cho nên mùi thơm càng thêm nồng đậm.
Anh hít hà rồi nói nhỏ bên tai cô: “Muốn bị phát hiện thì em cứ động đậy.”
Lời này, cùng với lời nói trong rừng lần trước vô cùng giống nhau.
Nếu muốn phát hiện thì cứ nói.
Thịnh Hạ bị doạ đến nỗi lao vào ngực anh, cằm cô va vào vai anh, có chút đau, nhưng cô không dám nhúc nhích.
Yên ắng trở lại, toàn bộ giác quan của cô đều tập trung ở ngực.
Ôm chặt như vậy, ngực của cô cũng bị đè ép biến dạng.
Kinh Trì cũng nhận ra.
Hai luồng mềm mại cách vải áo mỏng, ép sát vào ngực anh.
Nếu không có bra cản trở, có lẽ còn mềm mại hơn nữa, Kinh Trì nghĩ.
Thịnh Hạ dựa vào ngực Kinh Trì, dùng hết khả năng có thể để mình không chạm vào anh.
Nhưng dường như anh muốn giảm đi khoảng cách giữa hai người, một tay chống đất, một tay khác đặt sau lưng cô, ôm chặt cô vào lòng, cô dùng hai tay vịn vào vai anh.
Da thịt lộ ra ở cánh tay ma sát với áo anh phát đau.
Gần quá, Thịnh Hạ cho rằng mình không thể thở được nữa rồi.
Cô muốn tìm cái gì đó để dời đi sự chú ý.
Nhưng âm thanh cách đó không xa làm cả người cô cứng đờ.
Diệp Vũ Đồng rêи ɾỉ vì bị Trương Tân Lượng xoa nắn, còn lo lắng cảnh giác gì nữa.
Đỉnh hồng thẳng đứng lên, làm cho hai mắtTrương Tân Lượng đỏ ngầu, càng ra sức vuốt ve.
Miệng anh ta cắn nuốt môi cô gái, đầu lưỡi cạy mở hàm răng ra chui vào trong, quấn quýt tới lui làm tiếng nước vang lên liên tục.
Âm thanh da^ʍ mỹ khiến Thịnh Hạ đỏ mặt tía tai.
Cô cảm giác gương mặt của mình đang kề sát lòng ngực anh dần nóng lên, nhưng nhiệt độ da thịt của anh cũng ấm nóng như vậy, xen lẫn vào nhau nên không biết đâu là của anh, đâu là của mình.
Hơi thở nam tính mạnh mẽ phả lên mũi cô.
Không khí dần nóng lên.
Cô hé mắt, đập vào mắt là cúc áo của anh, áo sơ mi không một nếp nhăn, cũng giống như tác phong làm việc của anh, nghiêm túc và cao lãnh.
Bình thường, cô không dám nghĩ nhiều.
Nhưng lúc này đây, cô lại nảy ra một suy nghĩ thật to gan, muốn đưa tay cởi bỏ từng cúc áo của anh.
Cô lập tức dời mắt sang chỗ khác, song lại nhìn trúng hầu kiết của anh.
Mặt anh lấm tấm mồ hôi.
Cô muốn đến gần nếm thử, thật sự rất khát.
Ý nghĩ này vừa hình thành, Thịnh Hạ tự mình doạ mình sợ rồi.
Cô bối rối dời mắt đi.
Lúng túng quá, phải bình tĩnh lại.
Chậu hoa tươi tốt, um tùm.
Vì để quên mọi thứ xung quanh, cô nhìn chăm chú lá xanh trên cành.
Nghiêm túc nhìn lá cây, nhưng xuyên qua khe hở từ cành lá, cô thấy được cảnh tượng nóng bỏng bên kia.
Diệp Vũ Đồng quần áo lộn xộn dựa trên tường.
Chiếc váy liền áo màu vàng hôm nay cô ấy mặc trong cuộc họp thường kỳ, đã trượt khỏi bờ vai, tuột đến vòng eo nhỏ nhắn cỡ một bàn tay không có chút thịt thừa nào.
Trước mặt cô ấy là một đầu tóc đen nhánh.
Đang hôn mυ'ŧ từ cổ đi xuống.
Nam sinh ôm trọn hai quả đào mật mọng nước của cô ấy, thịt non tràn qua khẽ tay, đầu nhũ đỏ tươi đỏ thẫm như hoa hồng mai bại lộ trong không khí.