Tiết tự học kéo dài quá giờ, lúc Thịnh Hạ ôm tài liệu đến phòng họp thì đã trễ.
Trừ mấy phòng còn đang sáng đèn, thì tất cả đều chìm trong bóng tối.
Ánh đèn từ phòng họp hội học sinh len qua khe cửa chiếu đến chân cô.
Cô thở hổn hển đi vào: “Có ai không? Tôi đến nộp tài liệu mới.”
Có người nằm trên sô pha, trên người mặc áo sơ mi chỉnh tề gọn gàng, bên dưới là quần tây, ống quần hơi có nếp gấp.
Một cái tên nhảy ra trong đầu cô.
Đối phương nhanh hơn cô một bước, anh lấy cuốn sách che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, năm ngón tay lùa vào mái tóc vuốt vuốt, đôi mắt còn mang vẻ mơ ngủ nhìn cô.
Đến khi ánh mắt chạm vào da thịt trắng nõn như tuyết lấm tấm mồ hôi nơi cổ của cô, anh mới tỉnh lại vài phần.
Kinh Trì chớp mắt: “Em đến trễ.”
Giọng nói khàn khàn, có phần gợi cảm, lại thêm dáng vẻ đẹp trai, làm cho vành tai Thịnh Hạ không khỏi nóng lên.
Cô cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, lần sau em đến sớm hơn.”
Mái tóc dài của cô được buộc cao lên, theo cử động lắc lư, tinh tế và mềm mại, như đang chọc ngứa trái tim người nhìn.
Kinh Trì đưa ngón trỏ lên cọ cọ mũi, “Đặt ở bàn thứ hai bên cửa sổ là được.”
“Dạ, em đặt ở đó rồi đi ngay.”
Thịnh Hạ âm thầm cảm thấy kinh ngạc, phụ trách thu tài liệu không phải do người của bộ môn làm à? Sao hội trưởng đại nhân lại tự mình chờ ở đây?
Một cơn gió lớn ào qua cửa sổ còn đang mở đi vào, cửa phòng “Rầm” một tiếng đóng lại, đơn tuyên truyền trên bàn từng tờ một bay tán loại khắp nơi.
Thịnh Hạ kinh ngạc nhìn Kinh Trì.
Cửa bị khoá, mở không được, trừ khi----
“Hội trưởng, anh có chìa khoá không?”
Kinh Trì nhìn ánh mắt như nai con ngơ ngác của cô, bàn tay sờ sờ túi quần, anh đáp: “Không có.”
Thịnh Hạ thất vọng, cô ngồi xổm xuống đất nhặt những tờ giấy kia.
Cô quỳ gối nhặt những tờ giấy trên đất, chân váy ngắn kéo lên cao, lộ ra một mảnh lớn da thịt, còn trắng hơn da cổ.
Đôi chân kia, vì tập múa ba lê đã lâu, thon dài thẳng tắp, không có chút mỡ thừa.
Kinh Trì cầm lấy chai nước khoáng trên bàn, ngửa đầu uống hơn phân nửa.
Thịnh Hạ ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy anh uống nước.
Cánh tay giơ cao, cơ bắp rõ ràng, đường cong trên cổ, theo động tác nuốt vào, hầu kiết chuyển động lên xuống, hơi thở tràn đầy hormone nam tính.
Dường như cũng thấy khát, cô vô thức liếʍ liếʍ cánh môi.
Khoé mắt Kinh Trì nhìn thấy chiếc lưỡi linh hoạt của cô, từ bên trong cánh môi vươn ra, lại nhanh chóng biến mất, anh nắm chặt chai nước, xem ra một chai nước cũng không có cách nào giải khát được.
Có một tờ giấy rơi xuống dưới sô pha, Thịnh Hạ khom lưng hồi lâu cũng không lấy được, sau khi do dự một lát, cô đánh liều nhìn về phía người nào đó đang im lặng nãy giờ xin sự giúp đỡ.
“Đàn anh, anh có thể giúp em nâng cái sô pha này lên không?”
Kinh Trì từ trên cao nhìn xuống người đang chống tay nửa quỳ nữa bò trên mặt đất kia.
Cổ áo cô không thấp, nhưng do cô cúi người tìm đồ, nhìn từ góc độ anh, đúng lúc có thể nhìn thấy hai con thỏ nhỏ mềm mại dưới lớp áo bra của cô.
Theo động tác của cô, hai con thỏ nhỏ lắc lư qua lại.
Lớn như vậy, anh không chắc một tay mình có thể nắm hết không nữa.
“Hội trưởng?” Không đợi anh đáp lại, cô đã lên tiếng gọi.
Kinh Trì thu tay lại, anh đi đến bên cạnh cô, quỳ một gối xuống đất, tìm chỗ giấy bị rơi.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh chuyển động của nắm cửa, có chút gấp.
Hai mắt Thịnh Hạ bừng sáng, hai người bọn họ có thể đi ra ngoài được rồi.
Cô vừa muốn đứng lên, cửa vừa mở ra lập tức đóng lại, một loạt âm thanh kéo khoá quần áo vang lên, cô chỉ kịp nhìn thấy phần lưng loã lồ của cô gái thì đã bị một sức mạnh kéo ngồi xuống.
“Anh đã nói rồi, trong văn phòng không có ai.”
“Ưm a… Nhẹ chút anh, nhưng lạ quá, sao lại còn đèn?”
Thịnh Hạ sợ đến mức che kín miệng, là giọng nói của hội trưởng hội ngoại giao Diệp Vũ Đồng và phó hội trưởng hội thể dục Trương Tân Lượng.