Thịnh Hạ hoàn hồn, lập tức muốn lùi lại. Nhưng cả người cô đều bị ép chặt trên thân cây, muốn lui cũng không lui được. Mà hội trưởng đang nhìn gì đến ngây người, hoàn toàn không nhận ra ý tứ trong mắt cô.
Dưới tình thế cấp bách, cô đã làm một chuyện lớn mật nhất đời này, cô há miệng, đưa đầu lưỡi ra muốn đẩy ngón tay kia đi.
Ấm nóng mềm mại lướt qua da thịt, cọ xát đốt ngón tay, ngẫu nhiên đυ.ng vào răng cô, mang theo kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm cho anh cảm giác như đang ngâm mình ở suối nước nóng, giống như có con rắn nhỏ đang quấn quanh bụng dưới của anh.
Chỉ cần chạm vào một ngón tay, thiếu chút nữa anh liền mất không chế, nếu đổi lại là cái bên dưới của anh, chẳng phải là đã tước vũ khí đầu hàng?
Ánh mắt anh thỉnh thoảng nhìn chăm chăm vào đôi môi đỏ hồng có chút non mềm kia, càng lúc càng tối dần.
Khi cô khẩn trương mồ hôi đều đổ ra ngoài, anh mới đại phát từ bi thả lỏng bàn tay đang che miệng cô, lấy ngón tay dính đầy nước bọt ra.
Thịnh Hạ nhẹ nhõm, nhưng trận chiến bên kia càng thêm dữ dội hơn.
Tiếng gầm, tiếng rên rĩ cứ vang lên như hình với bóng, cô hoảng đến nổi hai chân đứng không vững.
Cô sợ đến độ dựng cả tóc gáy, dáng vẻ này làm cho Kinh Trì nhớ đến con mèo nhỏ đang xù lông, anh khịt mũi cười khẽ.
Thịnh Hạ cho rằng khí thế sôi sục bên kia có thể truyền nhiễm.
Cô cảm thấy cơ thể mình cũng nóng dần lên.
Với âm thanh trêи ɾỉ tiếng sau cao hơn tiếng trước, cái cổ thon dài của cô đầy mồ hôi, sau lưng ướt đẫm, làm cho áo dính chặt vào lưng, cô rất khó chịu muốn giãy giụa, nhưng cô bị tay anh ghì chặt không thể nhúc nhích.
Kinh Trì dùng một tay che miệng cô lại, bên dưới cũng rất lịch sự giữ khoảng cách 50cm với cô.
Toàn thân anh đều tỏa ra hơi thở lạnh nhạt xa cách.
Như vậy, có phải da thịt anh cũng mát lạnh hay không?
Cô thật sự có một loại kích động, muốn kéo anh lại gần, hoặc là dán lên người anh, dùng da thịt mát lạnh của anh để hạ nhiệt cho bản thân.
Kinh Trì nghe được tiếng nuốt nước bọt nho nhỏ của cô, đôi môi mềm mại của cô động đậy, chạm vào lại rời đi khỏi bàn tay anh.
Yết hầu của anh lên xuống, chỗ anh có thể nhìn thấy là làn da trắng nõn, mềm mại trên cổ cô, tiếp đến là bộ ngực phập phồng được quần áo che đậy, Kinh Trì vừa định cúi người xuống thì tiếng rên rĩ cùng âm thanh dồn dập bên kia cũng đã kết thúc.
Thịnh Hạ cảm thấy thời gian như dài cả năm, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bỏ đi, không nên làm cô ấy sợ, Kinh Trì tự nói với lòng.
Âm thanh mặc quần áo rất nhanh đã xong, tiếng bước chân cũng dần đi xa.
Thịnh Hạ chờ đợi anh bỏ tay ra khỏi miệng mình.
Kinh Trì liếc nhìn cô, buông tay ra và lùi về sau, lập tức nhìn thấy được dấu tay rõ ràng quanh đôi môi phấn nộn của cô, đồng tử anh co rút, làn da của cô thật sự mềm mại và nhạy cảm, chỉ cần chạm một chút đã để lại dấu vết.
Thịnh Hạ cảm thấy ánh mắt anh như muốn ăn thịt người, hoảng sợ gọi một tiếng: “Hội trưởng?”
Đôi mắt tựa nai con ướŧ áŧ nhìn anh, đáy mắt anh càng thêm sâu hơn.
Thật đáng yêu làm sao.
Cảm thấy cô không hiểu gì, anh cong môi cười, lấy khẩu trang từ trong túi áo ra, kéo hai đầu, nghiêng người, tròng vào hai lỗ tai trắng nõn bé xinh của cô.
Người cô nho nhỏ nên tai của cô cũng nhỏ, ngón tay anh không tránh khỏi chạm vào vành tai cô, mát mát lành lạnh, Thịnh Hạ rụt cổ lại.
Tuy nhiên anh đã rút tay về, ánh mắt đảo một vòng như đang thưởng thức tác phẩm mình yêu thích, sau đó đeo tai nghe lên lần nữa và cũng không nói lời nào.
Động tác mây trôi nước chảy.
Mãi đến khi vải thô cọ vào mặt, Thịnh Hạ mới bất giác nhận ra, khẩu trang đã che gần hết nửa khuôn mặt cô.
Đây là khẩu trang thường ngày hội trưởng hay đeo, bây giờ lại ở trên mặt cô, trên đó dường như còn có lưu lại mùi hương của anh, cô hít sâu một hơi, cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhìn ngó xung quanh, chầm chậm chạy về.