Trong ghi chép của kho hồ sơ Nam Dương thế hệ sau, ghi lại sự việc xảy ra vào buổi tối hôm đó trên tàu Nam An thế này.
Đổng tiểu thư dẫn theo đội súng ống của Warner, tổng cộng đã tiến hành mười bốn trận bắn gϊếŧ, các trận giao tranh nhỏ lẻ tạm thời không nhắc, trận lớn nhất, là ở khoang giường ghép.
Khoang giường ghép chính là khu vực khoang hàng sửa lại thành khoang khách, rất nhiều người chen chúc trong một khoang khách, trong đó có những tiểu thương, trải nệm dưới đất.
Dù là tàu Nam An cũng cho phép có một khoang hàng như vậy, dùng để tăng thêm nhân số vận chuyển.
Ban đầu các sát thủ cũng không biết trong tay Đổng tiểu thư có tài liệu về bọn chúng, tài liệu Trương Hải Diêm cung cấp cũng chưa chắc đầy đủ, nhưng khi Đổng tiểu thư bắt được từng tên từng tên sát thủ từ đám người như bắt gà con, bắt bọn chúng quỳ úp mặt vào tường, đám người này mới nhận ra vấn đề.
Rất nhiều lúc người ta chỉ cần thắng được 50%, 50% còn lại sẽ tự rơi xuống, tàu Nam An đêm đó chính là như vậy. Đám sát thủ còn lại cho rằng trong tay Đổng tiểu thư có toàn bộ danh sách, để bảo toàn, bọn chúng được ăn cả ngã về không, xông về phía Đổng tiểu thư, hy vọng có thể khống chế con tin.
Trên thực tế với tình hình lúc đó, Đổng tiểu thư nhìn như mạo hiểm, nhưng phần thắng vô cùng lớn. Nếu có người kịp thời thông báo với mọi người biểu hiện của Đổng tiểu thư ở vũ hội, vậy thì những kẻ nhắm vào Đổng tiểu thư còn cho rằng có thể đắc thủ nhanh chóng, sẽ không tỏ ra kinh ngạc như vậy.
Đổng tiểu thư chỉ lùi lại mấy bước, mấy kẻ đáng thương đó đã không tóm được vạt áo của Đổng tiểu thư, Đổng tiểu thư trực tiếp tóm cổ tay của tên đầu tiên, xoay lại, cản được ám khí phóng tới từ phía sau, mà lúc này đội súng giơ súng tự động lên, bốn kẻ xông tới cùng với gã nháy mắt bị bắn thành tổ ong, bụi máu nở rộ như đóa hoa sen.
Những kẻ còn lại thuận tay bắt phụ nữ trẻ em bên cạnh, muốn dùng họ làm con tin, nhưng bọn chúng đã đánh giá quá thấp tố chất của đội súng Warner, bằng tốc độ và độ chính xác ở cự ly gần của những tay súng được huấn luyện ra từ cuộc chiến tranh với người Anh-điêng trong chính sách Tây tiến(1), đã tìm được khe hở qua vai, nách, mạn sườn của con tin, không chút trở ngại bắn chết những sát thủ này.
Trong cả quá trình, có xảy ra ngộ sát hay ngộ thương hay không, trong hồ sơ Nam bộ không ghi lại, từ kết quả có thể thấy, đến sau khi trời sáng, sát thủ bị bắn trên tàu đã khai có ba mươi bốn tên.
Có bảy sát thủ nhảy xuống biển đào thoát. Có một chiếc thuyền cứu sinh không rõ tung tích.
Chỉ có một sát thủ bị bắt giữ. Tên của sát thủ này là Hà Tiễn Tây. Sau này thẩm vấn xác định bị người ta uy hϊếp, được vô tội phóng thích. Phía các tay súng chết hết năm người.
Xuất phát ở Melaka, ôn dịch bắt đầu phát tán, trên tàu tổng cộng có mười chín hành khách mất tích, ba mươi bốn tên sát thủ, năm tay súng, bảy sát thủ nhảy xuống biển đào thoát. Khi đó là vụ án phạm tội trên biển cực kỳ lớn. Báo chí đặc biệt đưa tin, cả phương Nam đều kinh ngạc chép miệng. Mà kèm theo đó, Trương Hải Diêm nằm trong danh sách nhân viên mất tích, không nằm trong danh sát bị hạ gục.
Vậy Trương Hải Diêm đã đi đâu? Vì sao Hà Tiễn Tây không chết?
Khi đó Đổng tiểu thư nhìn Hà Tiễn Tây, Steven ở bên cạnh kể đơn giản lại một lượt chuyện xảy ra, Warner nhìn Đổng tiểu thư ý vị khiêu chiến, ông ta muốn biết người phụ nữ này có phải đang hư trương thanh thế không. Nhưng Đổng tiểu thư không hề do dự.
“Gϊếŧ đi.” Đổng tiểu thư nói xong thì tiếp tục dẫn đội đi. Hà Tiễn Tây kinh hãi nhìn Hudson định móc súng ra: “Quay đầu qua, đừng nhìn người nổ súng.”
Lúc này Steven liền đè tay Hudson: “Giữ lại mấy người sống, nhỡ người phụ nữ này vừa ăn cướp vừa la làng, gϊếŧ người diệt khẩu thì sao?”
Lúc này Trương Hải Diêm đã ra khỏi ban công, bò lên đường ống phía trên hành lang, chỉ cần Hudson nổ súng, hắn sẽ trực tiếp phóng mảnh dao, sau đó ném Hà Tiễn Tây xuống biển.
Nhưng Hudson ngẫm nghĩ, thu súng lại. Bảo Steven trói Hà Tiễn Tây. Mình thì tiếp tục đi theo Đổng tiểu thư.
Trương Hải Diêm thở phào, len lén xuôi theo đường ống, bám theo mấy kẻ trói Hà Tiễn Tây, đến một góc không người, hắn lập tức bắn rớt đèn treo. Từ phía trên tóm lấy cổ Hà Tiễn Tây, kéo lên đường ống.
Hai người chạy cuống cuồng, nhảy vào một khoang ống, thì nghe thấy tiếng súng, Đổng tiểu thư không nói chơi, đã bắt đầu đại khai sát giới. Trương Hải Diêm nghĩ đến cái thời mình tâm trạng không tốt liền muốn gϊếŧ người, đột nhiên hiểu ra mình vẫn thiện lành lắm, người phụ nữ này mới là tấm gương của năng lực hành động.
“Em họ, cậu bán đứng tôi.” Trương Hải Diêm nói: “Cái đồ Phan Kim Liên, uổng công tôi thương cậu.”
“Gã đột nhiên phát bệnh tim, tôi sợ gã chết, không ngờ gã lại giả vờ.” Hà Tiễn Tây vội nói, anh vẫn còn sợ hãi trong lòng, anh từng thấy não của ông chủ tự sát, nghĩ đến vừa rồi não của mình sắp văng đầy đất, cả người nổi hết da gà.
“Bây giờ khắp tàu đều lùng bắt cậu, cậu có thể nghe lời tôi không.”
“Rõ ràng là… lùng bắt anh mà…” Hà Tiễn Tây tức giận nói: “Tôi chỉ là người anh thuê bắt ruồi thôi.”
Trương Hải Diêm âm thầm tính toán rất nhanh, trên con tàu khép kín, Đổng tiểu thư ngang tàn như vậy, mình trốn không thoát, vào lúc này, hắn đã nhìn thấy tàu cứu sinh trên boong tàu xa xa.
Biển rộng mênh mông, đương nhiên hắn sẽ không nghĩ có thể đến được Hạ Môn bằng tàu cứu sinh, hơn nữa hiện tại mưu tính của Trương Thụy Phác đã rõ ràng, hắn phải quay về Perak trong thời gian nhanh nhất để kiểm tra an nguy của Hải Hà, vì thế hắn cũng không quan tâm quá nhiều, bất giác nghĩ ra một kế.
Chú thích:
(1) Chính sách Tây tiến hay cuộc vận động Tây tiến là cuộc vận động của dân Mỹ từ miền Đông sang miền Tây nước Mỹ, bắt đầu từ cuối thế kỷ 18, kéo dài đến cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20. Trong cuộc vận động này, rất nhiều người Anh-điêng bị gϊếŧ hại.