Trương Hải Kỳ đặt bảy quả táo lên bàn, Trương Hải Hà và Trương Hải Diêm ngồi đối diện bàn.
Trương Hải Kỳ mặc rất ít, mùa hè ở Hạ Môn vô cùng nóng bức, nếu không phải Trương Hải Diêm và Trương Hải Hà đã đến tuổi dậy thì, Trương Hải Diêm còn cho rằng mẹ nuôi chắc chắn sẽ cởi sạch.
Phải, hắn nhớ dáng vẻ của mẹ nuôi lúc nhỏ.
Trương Hải Kỳ tự mình ăn quả táo thứ tám, trong miệng vô cùng mơ hồ, hình như đã uống không ít rượu, nói với hai người họ: “Tôi chỉ nấu cơm cho một người, bây giờ tôi hỏi các cậu một câu hỏi, ai đáp được trước, người đó ăn cơm trước.” nói xong thì ợ một cái.
Có mùi canh gà, Trương Hải Diêm tính toán trong lòng, hắn nhìn nhìn cái gọi là cơm bên kia, là một cái bánh mỳ, một miếng trứng chiên.
Hắn và Trương Hải Hà nhìn nhau một cái, Trương Hải Kỳ liền phát cáu, cầm táo ném vào mặt Trương Hải Diêm: “Hai thằng đàn ông đừng có mày qua mắt lại!”
Trương Hải Diêm lập tức ngồi thẳng, Trương Hải Kỳ liền nói: “Được, táo trên bàn là của tôi, các cậu phải trộm táo ra khỏi căn phòng này, hai cậu đều trộm, nhưng hai cậu phải nghĩ cách để tôi không nghi ngờ hai cậu, hai cậu mạnh ai nấy nghĩ, không được hợp mưu.”
Trương Hải Diêm ừm một tiếng, đến câu hỏi là gì hắn cũng nghe không hiểu.
Hắn theo phản xạ có điều kiện muốn nhìn Trương Hải Hà, nhưng nghĩ đến vừa rồi bị đánh, lập tức rụt cổ lại.
Trương Hải Kỳ nhìn hắn, châm một điếu thuốc: “Tôi nhắc lại lần nữa, táo trên bàn đều là của tôi, các cậu phải trộm táo ra khỏi căn phòng này, hai cậu đều trộm, nhưng hai cậu phải nghĩ cách để tôi không nghi ngờ hai cậu, hai cậu mạnh ai nấy nghĩ, không được hợp mưu.”
Trương Hải Diêm lần này đã nghe hiểu, hắn suy nghĩ kỹ, não hắn rất nhanh, trong đầu nhạy bén xẹt một cái, hắn đã nghĩ ra được một phương hướng.
Hắn đang chuẩn bị nghĩ tiếp suy nghĩ này, Trương Hải Hà bên cạnh đã lặng lẽ nói: “Tôi sẽ cho Trương Hải Diêm hết sáu quả, để cậu ta chạy trước, tôi ở lại đây cầm quả cuối cùng, sau khi cô trở lại tôi sẽ nói với cô bảy quả đều do Trương Hải Diêm mang đi.”
Trương Hải Kỳ nhìn Trương Hải Hà.
“Đối với Trương Hải Diêm mà nói, dù cậu ta mang đi sáu quả hay bảy quả, cô đã đủ giận rồi, cậu ta cũng sẽ không có tâm trạng nhấn mạnh với cô là mấy quả, bởi vì cậu ta bị đánh là cái chắc.” Trương Hải Hà tiếp tục nói.
Trương Hải Diêm quay đầu lại nhìn Trương Hải Hà: “Tên cầm thú này, thế mà cậu lại nghĩ ra cách như vậy, vừa rồi tôi còn định đổ thừa cho thằng con nhà Nhị Cẩu hàng xóm đây.”
Trương Hải Kỳ ra hiệu cho Trương Hải Hà đi ăn cơm, sau đó nói với Trương Hải Diêm: “Lúc cậu đói bụng, hãy suy nghĩ thật kỹ câu hỏi này, sau này gặp lúc cần thoát thân, cậu sẽ biết làm thế nào để mình có thể chạy tội.”
Trương Hải Diêm nhìn Trương Hải Hà ăn bánh mỳ, ôm ôm bụng, Trương Hải Kỳ đi lên lầu, Trương Hải Kỳ vừa đặt chân lên lầu, Trương Hải Hà lập tức xé một nửa chiếc bánh mỳ ra, ném cho Trương Hải Diêm.
Tình hình hôm nay cũng vậy, thi thể và nhân viên trên tàu đều cố định, nếu mình vừa không ở chỗ thi thể, cũng không ở chỗ nhân viên, thì nhất định ở trên tàu, hắn cần một chiếc thuyền cứu sinh rơi xuống biển để mọi người nhìn thấy, cho rằng có sát thủ nhảy khỏi tàu. Như vậy hắn mới có thể tiếp tục ở trên tàu. Đến được Hạ Môn, sau đó quay về Melaka với tốc độ nhanh nhất.
Nhưng tàu cứu sinh trống cũng vô ích, cũng chính là nói, dưới tình huống hiện giờ, không phải hắn muốn giúp Đổng tiểu thư, mà là phải giúp một đến hai sát thủ chạy thoát.
Phải nghênh khó mà lên, hắn nhìn Hà Tiễn Tây: “Cậu kiên trì 20 phút được không? Nấp 20 phút.”
“Anh lại muốn làm gì?”
“Tôi không rảnh giải thích với cậu, cậu vào trong thuyền cứu sinh nấp đi đã, hai chúng ta đều phải sống sót dưới tay người phụ nữ điên đó.” Trương Hải Diêm nhét anh vào trong thuyền cứu sinh, sau đó mò mẫn đi theo tiếng súng.
Tiếng súng từ khoang hàng truyền tới, hắn mò tới gần, xa xa nghe thấy có tiếng tay súng chạy tới, có tay súng ngã dưới đất, rõ ràng những sát thủ này đã bắt đầu phản kháng, trong đó có một tên nói: “Có ba tên lui vào khoang hàng rồi, chúng ta chặn cửa ra, bọn chúng có ám khí, Đổng tiểu thư không cho chúng ta vào. Tự mình vào rồi.”
Trong bóng tối sẽ bất lợi cho hỏa lực tập thể, dễ bị người ta đánh du kích chia nhỏ nuốt gọn, Đổng tiểu thư này cũng thật to gan, chắc cho rằng mình một chọi ba không thành vấn đề. Một người trong bóng tối càng kín đáo hơn ba người, đây là vô cùng tự tin về năng lực ẩn nấp của mình.
Thiếu Lâm tự cũng không dạy cái này, Đổng tiểu thư này không biết học từ đâu.
Trương Hải Diêm bò theo qaun sát giống như thằn lằn, bò đến gần khoang hàng, ngoài cửa toàn là đội súng, hình như là trận địa, toàn bộ súng nhắm vào cửa. Đều là súng tự động.
Như vậy tuyệt đối không xông ra được, đương nhiên cũng không xông vào được, Trương Hải Diêm nhìn nhìn xung quanh. Thì nhìn thấy một người khác cũng nấp trên đường ống giống như hắn. Hai người hai mặt nhìn nhau.
Sát thủ đó ngẩn ra, tình thế vô cùng bối rối, gần như trong nháy mắt, sát thủ đó liền động thủ, gã trở tay bắn ra một cây đinh từ trong tay áo. Trương Hải Diêm nghiêng đầu tránh đi, đinh đυ.ng vào tường kim loại phát ra tiếng động, đội súng lập tức quay đầu lại nhìn.
Trương Hải Diêm ra dấu tay, bảo gã đừng lên tiếng. Sau đó dùng khẩu hình nói: “Vật lộn đi, anh bạn.” sát thủ đó cũng theo tới như thằn lằn. Bắt đầu cùng Trương Hải Diêm tranh tóm yết hầu của nhau trong không gian nhỏ hẹp.
Tóm mấy lượt, hai người đều lùi lại, Trương Hải Diêm làm một động tác tạm ngưng, dùng khẩu hình nói: “Anh bạn, nếu anh bắt tôi, tôi chắc chắn sẽ kêu lớn, chúng ta cùng bị đội súng bắn chết, nếu tôi bắt anh, anh chắc chắn sẽ kêu lớn, chúng ta cùng bị đội súng bắn chết, không cần thiết. Bây giờ chúng ta đều ngu rồi, phải hợp tác với nhau.”
Khẩu hình quá phức tạp, đối phương cũng mờ mịt, nhíu mày, đột nhiên Trương Hải Diêm phun mảnh dao ra, mảnh dao trực tiếp bắn vào yết hầu đối phương, độ lực vừa đủ, từ sau cổ đi ra một phần ba, không bắn xuyên qua. Đối phương chết trong nháy mắt, Trương Hải Diêm nhảy tới lập tức đè máu chảy xuống, vừa hay bên dưới có đội súng ống đi qua. Hắn cởi sơ mi đối phương, bọc cổ lại để máu bị thấm hút.Trương Hải Kỳ đặt bảy quả táo lên bàn, Trương Hải Hà và Trương Hải Diêm ngồi đối diện bàn.
Trương Hải Kỳ mặc rất ít, mùa hè ở Hạ Môn vô cùng nóng bức, nếu không phải Trương Hải Diêm và Trương Hải Hà đã đến tuổi dậy thì, Trương Hải Diêm còn cho rằng mẹ nuôi chắc chắn sẽ cởi sạch.
Phải, hắn nhớ dáng vẻ của mẹ nuôi lúc nhỏ.
Trương Hải Kỳ tự mình ăn quả táo thứ tám, trong miệng vô cùng mơ hồ, hình như đã uống không ít rượu, nói với hai người họ: “Tôi chỉ nấu cơm cho một người, bây giờ tôi hỏi các cậu một câu hỏi, ai đáp được trước, người đó ăn cơm trước.” nói xong thì ợ một cái.
Có mùi canh gà, Trương Hải Diêm tính toán trong lòng, hắn nhìn nhìn cái gọi là cơm bên kia, là một cái bánh mỳ, một miếng trứng chiên.
Hắn và Trương Hải Hà nhìn nhau một cái, Trương Hải Kỳ liền phát cáu, cầm táo ném vào mặt Trương Hải Diêm: “Hai thằng đàn ông đừng có mày qua mắt lại!”
Trương Hải Diêm lập tức ngồi thẳng, Trương Hải Kỳ liền nói: “Được, táo trên bàn là của tôi, các cậu phải trộm táo ra khỏi căn phòng này, hai cậu đều trộm, nhưng hai cậu phải nghĩ cách để tôi không nghi ngờ hai cậu, hai cậu mạnh ai nấy nghĩ, không được hợp mưu.”
Trương Hải Diêm ừm một tiếng, đến câu hỏi là gì hắn cũng nghe không hiểu.
Hắn theo phản xạ có điều kiện muốn nhìn Trương Hải Hà, nhưng nghĩ đến vừa rồi bị đánh, lập tức rụt cổ lại.
Trương Hải Kỳ nhìn hắn, châm một điếu thuốc: “Tôi nhắc lại lần nữa, táo trên bàn đều là của tôi, các cậu phải trộm táo ra khỏi căn phòng này, hai cậu đều trộm, nhưng hai cậu phải nghĩ cách để tôi không nghi ngờ hai cậu, hai cậu mạnh ai nấy nghĩ, không được hợp mưu.”
Trương Hải Diêm lần này đã nghe hiểu, hắn suy nghĩ kỹ, não hắn rất nhanh, trong đầu nhạy bén xẹt một cái, hắn đã nghĩ ra được một phương hướng.
Hắn đang chuẩn bị nghĩ tiếp suy nghĩ này, Trương Hải Hà bên cạnh đã lặng lẽ nói: “Tôi sẽ cho Trương Hải Diêm hết sáu quả, để cậu ta chạy trước, tôi ở lại đây cầm quả cuối cùng, sau khi cô trở lại tôi sẽ nói với cô bảy quả đều do Trương Hải Diêm mang đi.”
Trương Hải Kỳ nhìn Trương Hải Hà.
“Đối với Trương Hải Diêm mà nói, dù cậu ta mang đi sáu quả hay bảy quả, cô đã đủ giận rồi, cậu ta cũng sẽ không có tâm trạng nhấn mạnh với cô là mấy quả, bởi vì cậu ta bị đánh là cái chắc.” Trương Hải Hà tiếp tục nói.
Trương Hải Diêm quay đầu lại nhìn Trương Hải Hà: “Tên cầm thú này, thế mà cậu lại nghĩ ra cách như vậy, vừa rồi tôi còn định đổ thừa cho thằng con nhà Nhị Cẩu hàng xóm đây.”
Trương Hải Kỳ ra hiệu cho Trương Hải Hà đi ăn cơm, sau đó nói với Trương Hải Diêm: “Lúc cậu đói bụng, hãy suy nghĩ thật kỹ câu hỏi này, sau này gặp lúc cần thoát thân, cậu sẽ biết làm thế nào để mình có thể chạy tội.”
Trương Hải Diêm nhìn Trương Hải Hà ăn bánh mỳ, ôm ôm bụng, Trương Hải Kỳ đi lên lầu, Trương Hải Kỳ vừa đặt chân lên lầu, Trương Hải Hà lập tức xé một nửa chiếc bánh mỳ ra, ném cho Trương Hải Diêm.
Tình hình hôm nay cũng vậy, thi thể và nhân viên trên tàu đều cố định, nếu mình vừa không ở chỗ thi thể, cũng không ở chỗ nhân viên, thì nhất định ở trên tàu, hắn cần một chiếc thuyền cứu sinh rơi xuống biển để mọi người nhìn thấy, cho rằng có sát thủ nhảy khỏi tàu. Như vậy hắn mới có thể tiếp tục ở trên tàu. Đến được Hạ Môn, sau đó quay về Melaka với tốc độ nhanh nhất.
Nhưng tàu cứu sinh trống cũng vô ích, cũng chính là nói, dưới tình huống hiện giờ, không phải hắn muốn giúp Đổng tiểu thư, mà là phải giúp một đến hai sát thủ chạy thoát.
Phải nghênh khó mà lên, hắn nhìn Hà Tiễn Tây: “Cậu kiên trì 20 phút được không? Nấp 20 phút.”
“Anh lại muốn làm gì?”
“Tôi không rảnh giải thích với cậu, cậu vào trong thuyền cứu sinh nấp đi đã, hai chúng ta đều phải sống sót dưới tay người phụ nữ điên đó.” Trương Hải Diêm nhét anh vào trong thuyền cứu sinh, sau đó mò mẫn đi theo tiếng súng.
Tiếng súng từ khoang hàng truyền tới, hắn mò tới gần, xa xa nghe thấy có tiếng tay súng chạy tới, có tay súng ngã dưới đất, rõ ràng những sát thủ này đã bắt đầu phản kháng, trong đó có một tên nói: “Có ba tên lui vào khoang hàng rồi, chúng ta chặn cửa ra, bọn chúng có ám khí, Đổng tiểu thư không cho chúng ta vào. Tự mình vào rồi.”
Trong bóng tối sẽ bất lợi cho hỏa lực tập thể, dễ bị người ta đánh du kích chia nhỏ nuốt gọn, Đổng tiểu thư này cũng thật to gan, chắc cho rằng mình một chọi ba không thành vấn đề. Một người trong bóng tối càng kín đáo hơn ba người, đây là vô cùng tự tin về năng lực ẩn nấp của mình.
Thiếu Lâm tự cũng không dạy cái này, Đổng tiểu thư này không biết học từ đâu.
Trương Hải Diêm bò theo qaun sát giống như thằn lằn, bò đến gần khoang hàng, ngoài cửa toàn là đội súng, hình như là trận địa, toàn bộ súng nhắm vào cửa. Đều là súng tự động.
Như vậy tuyệt đối không xông ra được, đương nhiên cũng không xông vào được, Trương Hải Diêm nhìn nhìn xung quanh. Thì nhìn thấy một người khác cũng nấp trên đường ống giống như hắn. Hai người hai mặt nhìn nhau.
Sát thủ đó ngẩn ra, tình thế vô cùng bối rối, gần như trong nháy mắt, sát thủ đó liền động thủ, gã trở tay bắn ra một cây đinh từ trong tay áo. Trương Hải Diêm nghiêng đầu tránh đi, đinh đυ.ng vào tường kim loại phát ra tiếng động, đội súng lập tức quay đầu lại nhìn.
Trương Hải Diêm ra dấu tay, bảo gã đừng lên tiếng. Sau đó dùng khẩu hình nói: “Vật lộn đi, anh bạn.” sát thủ đó cũng theo tới như thằn lằn. Bắt đầu cùng Trương Hải Diêm tranh tóm yết hầu của nhau trong không gian nhỏ hẹp.
Tóm mấy lượt, hai người đều lùi lại, Trương Hải Diêm làm một động tác tạm ngưng, dùng khẩu hình nói: “Anh bạn, nếu anh bắt tôi, tôi chắc chắn sẽ kêu lớn, chúng ta cùng bị đội súng bắn chết, nếu tôi bắt anh, anh chắc chắn sẽ kêu lớn, chúng ta cùng bị đội súng bắn chết, không cần thiết. Bây giờ chúng ta đều ngu rồi, phải hợp tác với nhau.”
Khẩu hình quá phức tạp, đối phương cũng mờ mịt, nhíu mày, đột nhiên Trương Hải Diêm phun mảnh dao ra, mảnh dao trực tiếp bắn vào yết hầu đối phương, độ lực vừa đủ, từ sau cổ đi ra một phần ba, không bắn xuyên qua. Đối phương chết trong nháy mắt, Trương Hải Diêm nhảy tới lập tức đè máu chảy xuống, vừa hay bên dưới có đội súng ống đi qua. Hắn cởi sơ mi đối phương, bọc cổ lại để máu bị thấm hút.