[Đạo Mộ Bút Ký] Hồ Sơ Nam Bộ Tiền Truyện

Chương 33: Mất khống chế

Nghi vấn của Trương Hải Diêm đã được giải đáp rất nhanh, con tàu này đại khái có hơn 800 người, nếu chia đều mỗi bốn người một phòng, có hơn 200 phòng. Khi tàu gặp phải chuyện đột phát, có quyền tiến hành giới nghiêm, yêu cầu tất cả hành khách ở yên trong khoang tàu, tiện cho việc khống chế tình hình.

Trên tàu bắt đầu không ngừng phát loa. Trương Hải Diêm mơ hồ nhận thấy, chuyện này vô cùng phiền phức.

Mọi người lần lượt chạy về phòng mình, Trương Hải Diêm lẫn trong đám người đi ra ngoài, thì nhìn thấy Warner khua tay múa chân cho Hudson lên lầu bốn khoang hạng nhất kiểm tra.

Đây là muốn đến phòng Steven kiểm tra, Hà Tiễn Tây và Steven ở trong đó, thời gian giới nghiêm chỉ cần là người không ở trong phòng, dù có hiềm nghi hay không, đều sẽ bị bắt, thậm chí bị xử bắn tại chỗ. (những năm chiến tranh) mọi người đều phải có một căn phòng hợp pháp để ở, bây giờ cho dù hắn lập tức đưa Hà Tiễn Tây và Steven về phòng mình, Warner cũng nhất định sẽ tới kiểm phòng.

Chuyện có thể làm lúc này chính là trực tiếp vặn gãy cổ Steven, vứt xuống biển. Hà Tiễn Tây lập tức đến khoang hạng ba, nếu không bọn họ đều sẽ gặp nạn.

Nhưng hành động của bọn Warner quá nhanh, hắn không dám chạy, gây nghi ngờ. Có thể không cách nào làm cho thật kín kẽ được.

Hà Tiễn Tây ơi Hà Tiễn Tây, nếu là Trương Hải Hà nhất định sẽ lập tức ứng đối được, nhưng Hà Tiễn Tây thì không thể trông đợi.

Xuôi theo dòng người Trương Hải Diêm lướt qua vai một sát thủ, tên phục vụ đó nhìn hắn, hắn cũng nhìn tên phục vụ đó, hai người đều không ra tay. Lên đến hành lang, Trương Hải Diêm đột nhiên nhận ra gì đó.

Quay đầu lại Trương Hải Diêm liền nhìn thấy Đổng tiểu thư đích thân dẫn đội súng ống đi ra khỏi sảnh nhảy, trong tay xách một cây súng tự động, đang kéo khóa nòng. Warner theo sau lưng cô ta: “Nếu Đổng tiểu thư không tìm được đồ về cho tôi, chúng ta có thể sẽ không đến được Hạ Môn. Đổng tiểu thư, cha cô phải chi ra nhiều thứ hơn mới có thể khiến tàu cập bờ.”

“Ông dùng hiện vật trong bảo tàng Ai Cập đến giao dịch với tôi, đúng là tay không bắt sói trắng, bảo tàng Ai Cập biết trò này của ông không?”

“Dùng một món quốc bảo của Trung Á để đổi lấy quyền buôn lậu mười món quốc bảo Trung Quốc các người, đương nhiên là một vụ mua bán thích hợp, nhưng mất rồi thì không hợp nữa.”

“Ông không đến Trung Á được nữa. Ông đã bị truy nã ở Mỹ, địa vị học thuật sẽ bị hủy bỏ.” Đổng tiểu thư nói, “Nói như vậy nếu ông không có viên phỉ thúy này, ông sẽ toi đời.”

“Là chúng ta toi đời, Đổng tiểu thư.”

Đổng tiểu thư lấy một mảnh giấy trong áo ra, chính là mảnh giấy Trương Hải Diêm cho cô ta, nhìn nhìn: “Vậy thì tốt, số mệnh của chúng ta như nhau, ông Warner, xin ông giao quyền chỉ huy đội súng của ông cho tôi. Đêm nay, tôi giúp ông tìm lại phỉ thúy, sau này giao dịch của chúng ta, sẽ khác.”

Warner nhìn nhìn người sau lưng, gật đầu, Đổng tiểu thư liền nói với đội súng ống sau lưng Warner: “Các anh, không có bất cứ quy tắc nào, người tôi muốn gϊếŧ, dù là trẻ nhỏ hay người lớn, người già hay phụ nữ. Chỉ cần tôi nói gϊếŧ, lập tức nổ súng, bằng không tôi không thể đảm bảo an toàn cho các anh.”

Đám người mấy mặt nhìn nhau, Đổng tiểu thư liền bắt đầu gấp rút đi tới, Trương Hải Diêm trấn tĩnh lại, cũng châm một điếu thuốc, thì nhìn thấy trong đám người xung quanh, tất cả sát thủ đều nhìn mình, nhưng đều không dám làm khó.

Đây đúng là tình huống thú vị, Trương Hải Diêm đã xác định, đầu tiên trước đêm nay, Đổng tiểu thư thực ra ở trong tình trạng bị giam lỏng, nhưng vì hành động của mình, khiến cô ta có được quyền kiểm soát đội súng ống này; lần này, Đổng tiểu thư biết rất nhiều chuyện xảy ra trên tàu; điều thứ ba cũng là quan trọng nhất, dù mình có muốn hợp tác với Đổng tiểu thư, hay uy hϊếp cô ta khống chế con tàu này, hắn đều có thiện ý, cũng không làm hại đối phương, nhưng Đổng tiểu thư thì không. Đối với Đổng tiểu thư mà nói, cô ta cho rằng trên tàu có người muốn gϊếŧ mình, giống như Trương Hải Diêm, bây giờ cô ta muốn trừ khử toàn bộ.

Không chê vào đâu được, không có sai sót gì, nếu hắn là cô ta, cách thức tư duy hẳn cũng giống như vậy.

Tuy không biết vì sao Đổng tiểu thư lại cảm thấy trên tàu có người muốn gϊếŧ mình, nhưng cô ta lợi dụng thế mạnh hỏa lực của đội súng ống cùng điểm yếu của các sát thủ để đi nước cờ này. Vô cùng mạo hiểm và cao minh.

Nếu các sát thủ tập trung lại, đối kháng với đội súng ống trên boong tàu, sẽ bị quét đến chết không còn một mống.

Cho nên sau khi đội súng ống lên tàu chưa từng tách ra, vẫn luôn có ưu thế hỏa lực tập trung cố định, đến hiện tại tất cả súng của đám người này vẫn ở cùng một chỗ.

Biện pháp chậm rãi bào mòn đội súng ống là không thể thực thi.

Nếu đã không thể xông vào, các sát thủ hiện tại có hai lựa chọ, một là ở lại bên ngoài, sau đó bị bắt trong lúc giới nghiêm, nếu phản kháng sẽ bị bắn chết tại chỗ. Một là về phòng mình, bị vô số phòng trên con tàu này chia ra thành khu vực hai, ba người. Đối với hỏa lực của mấy chục khẩu súng tự động này mà nói, đây căn bản đồng nghĩa với Đổng tiểu thư đi từng gian từng gian một bắt người.

Chỉ cần cô ta biết những ai là sát thủ.

Cô ta biết, mình đã nói với cô ta cả rồi.

Trong lòng Trương Hải Diêm vô cùng mâu thuẫn, một là hắn muốn uy hϊếp Đổng tiểu thư, sau đó lợi dụng năng lực của Đổng tiểu thư đi đối phó kế hoạch của những sát thủ kia, người ta sớm đã thực hiện rồi, hơn nữa còn nghĩ chu đáo hơn mình, vả lại với trị số vũ lực của Đổng tiểu thư, sát thủ muốn chận đầu phản sát cũng vô cùng khó khăn, lần này sát thủ sẽ bị tiêu diệt.

Hai là, bản thân hắn đã bị xem là sát thủ rồi. Từ phương hướng bọn họ đi, có thể kẻ đầu tiên bị tiêu diệt sẽ là mình.

Trương Hải Diêm xông về phòng mình, đã nghĩ xong biện pháp đại khái. Steven, đầu tiên phải xử lý Steven, hắn không muốn gϊếŧ gã, ba người dù sao cũng đã cưỡi gió vượt sóng, chung sống trên tàu mấy giờ.

“Em họ, thu dọn một chút, chúng ta phải nhảy biển.” Trương Hải Diêm vào phòng, thì phát hiện Steven và Hà Tiễn Tây đều biến mất.

Hắn ngẩng người, phát hiện sợi dây điện trói Steven đã bị dao cắt đứt.

Hắn hồi tưởng lại lúc ra ngoài, Hà Tiễn Tây cũng không nói gì, Steven vẫn luôn thao thao bất tuyệt, khi đó hắn không cảm thấy có vấn đề, bây giờ nghĩ kỹ lại.

Tên ngốc Hà Tiễn Tây này, chắc không phải bị Steven lừa, thả Steven rồi chứ.

Trương Hải Diêm đột nhiên có một loại cảm giác của Võ Đại Lang, hai kẻ gian phu da^ʍ phụ này. Đang nghĩ, thì nghe thấy tiếng kêu oan của Hà Tiễn Tây từ ban công truyền vào. Hắn đến bên cửa sổ, thò đầu ra nhìn, thì trông thấy Steven và Hà Tiễn Tây, hai người đều bị đánh ngã dưới đất, Warner đang xé mặt Steven. Mà Hudson ở bên cạnh, trực tiếp rút súng, đến sau đầu Hà Tiễn Tây.