[Đạo Mộ Bút Ký] Hồ Sơ Nam Bộ Tiền Truyện

Chương 32: Đổng tiểu thư 2

Người này chính là Đổng tiểu thư thần bí sao. Cũng chính là, chuyện như vậy sao. Trương Hải Diêm thầm nghĩ, hắn nhìn đám người, sát thủ hắn nhận mặt ở khoang hạng ba trước đó, có mấy kẻ đều đang ở trong sảnh nhảy, có nhân viên tạp vụ, có nhạc sĩ.

Nếu dùng gương mặt của mình để vào, lúc này phỏng chừng đã bị ngắm rồi. Hắn im lặng, nhìn Đổng tiểu thư đi xuống lầu, gật đầu ra hiệu với người bên dưới.

Toàn bộ đội súng ống đã đến lan can lầu hai, có thể nhìn thấy tay của đội súng đều đang đút trong túi, ngắm xuống dưới lầu, những người này chắc đều là tay súng với kỹ thuật bắn tốt nhất. Đổng tiểu thư này đúng là rất xem trọng an nguy của mình.

Lúc Trương Hải Diêm ngẩng đầu lên, người của đội súng ống nhận ra hắn, chào hỏi hắn, hắn cũng đáp lễ thể hiện lễ độ.

“Đổng tiểu thư là con gái chủ tàu, lần này vừa hay ở trên tàu, Đổng tiểu thư là nhà giàu số một Hạ Môn, có quan hệ với đủ loại nguyên thủ. Quân cách mạng và triều đình Thanh cũng phải nể mặt cô ta mấy phần.” có người bàn luận.

Bạn nhảy của Trương Hải Diêm cũng hơi ghen tị: “Anh xem, không phải con ma lem rồi. Thấy con gái đẹp, đàn ông các anh luôn chỉ có một vẻ mặt.”

Trương Hải Diêm lễ độ buông tay, “Tôi chỉ là kinh ngạc trận hình của Đổng tiểu thư thôi, xin lỗi. Nếu khiến cô không vui, tôi xin lỗi cô. Nhưng bây giờ tôi phải đi tiếp thầy tôi rồi.”

“Steven, mấy ngày nay anh chạy đi đâu vậy?” Warner cùng Đổng tiểu thư đi xuống, đã gọi Trương Hải Diêm lại. Trương Hải Diêm lập tức hắng hắng cổ họng, nghênh đón. “Thưa thầy, gần đây cổ họng tôi không khỏe.”

Warner nói: “Khiêu vũ cũng không cần đến cổ họng, nhập tiệc với tôi đi, chúng ta mau chóng ăn xong, lập tức xuống vui cùng các quý cô.”

Trương Hải Diêm gật đầu, đây là bữa tối kèm vũ hội, hai người lễ độ chào hỏi qua tất cả mọi người ở lầu một, rồi lần nữa lên lầu hai.

Trương Hải Diêm nhìn nhìn lầu hai, đội súng ống hoàn toàn không thả lỏng, lầu một và cầu thang đều trong tầm bắn của súng, không thể động thủ, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo, lên một trong những phòng bao ở lầu hai.

Đổng tiểu thư và ông Warner ngồi xuống, cửa phòng bao không đóng, bên trong bày một vài món khai vị tinh xảo, ba người rót rượu, Warner liền hỏi: “Nghe nói có rượu chuyên dùng cho vũ hội, cho chúng tôi mỗi người một ly.” Trương Hải Diêm nhìn xung quanh không có người hầu, thì biết Warner đang nói với mình.

Hắn thầm mắng, đứng dậy, thì ra bảo hắn nhập tiệc là để làm người phục vụ, đến bên tủ rượu của phòng bao, bên trong có một chai rượu vang đã thở xong. Còn có một chiếc hộp. Trương Hải Diêm có hơi phiền muộn, nhìn Warner một cái, Warner đánh mắt một cái.

Trương Hải Diêm cầm chiếc hộp và chai rượu tới.

“Đổng tiểu thư, chuyện lần trước tôi nhắc, cô suy nghĩ thế nào rồi?” Warner cột khăn ăn xong thì hỏi.

“Tôi nói rồi, giao dịch lúc chúng ta lên tàu, chính là phiên bản cuối cùng, yêu cầu ông thêm vào, tôi không thỏa mãn được.” Đổng tiểu thư châm điếu thuốc, nhìn nhìn Steven, có phần khinh miệt.

Trương Hải Diêm lại vẫn đang nhìn hai tay súng canh gác ngoài cửa, cửa không đóng, hắn có thể trực tiếp vật ngã Warner uy hϊếp Đổng tiểu thư, nhưng hắn biết người kỹ thuật bắn tốt, thì cho dù hắn khống chế được Đổng tiểu thư, với cự ly gần như vậy vẫn có thể bắn thẳng vào hắn.

Hắn lại không muốn thật sự lấy mạng Đổng tiểu thư, chỉ hy vọng cô ta giúp mình đối phó những sát thủ kia.

Phải nghĩ cách đóng cửa lại.

“Không phải yêu cầu thêm vào, mà là giao dịch bổ sung.” Warner mở hộp ra, bên trong là một viên phỉ thúy, “Tôi biết tiền đã không còn tác dụng gì với nhà các người, đây là một viên phỉ thúy được phát hiện ở Trung Á, chắc là người Ả Rập thông qua Myanmar nhập khẩu từ Trung Quốc, tôi biết nhà các người vẫn luôn sưu tập những thứ này. Cha cô nhất định sẽ thích, đây là viên khó kiếm nhất trong số những viên chủng loại này, tôi hy vọng có thể dùng nó mở ra cánh cửa hợp tác của chúng ta.”

Trương Hải Diêm nghe xong, cảm thấy người nước ngoài đúng là thẳng thắn, cơm còn chưa dọn lên, đã trực tiếp vào chủ đề.

Đổng tiểu thư nhìn Warner: “Quả thực vô cùng quý báu, nhưng dùng cái này để đổi lấy con đường buôn lậu, là bảo nhà chúng tôi dùng đầu để đổi một viên đá, tôi cảm thấy cha tôi có thể rất khó đồng ý, hơn nữa tôi vẫn chưa về Hạ Môn, giao dịch lần đầu của chúng ta, vẫn chưa hoàn thành đâu, cần gì phải vội?”

Warner liền nói: “Đến Hạ Môn rồi, e là viên đá này sẽ không đủ nữa. Ý tôi là, bây giờ cô nhận lấy viên đá này, đánh điện báo cho cha cô, trước khi cô đến Hạ Môn, mở con đường buôn lậu cho chúng tôi, cô đến Hạ Môn rồi, đường thu lại. Tôi chỉ cần chút thời gian thế thôi.”

Đổng tiểu thư liền cười: “Cảm giác như ông đang dùng tôi để uy hϊếp cha tôi.”

Warner lắc đầu: “Là làm ăn, Đổng tiểu thư, là làm ăn. Tàu là của cô, chỉ có điều, hỏa lực mạnh nhất trên tàu là tôi, hơn nữa, là cô phê chuẩn cho chúng tôi lên tàu. Phàm phu sợ quả, Bồ Tát sợ nhân(1). Cô không nghĩ xem, là cái gì khiến cô sợ như vậy, cần chúng tôi bảo vệ.”

Đổng tiểu thư dường như bị lời của Warner kích động một chút, ngẫm nghĩ, rồi hỏi: “Ông Warner, ông nói người của ông đều là ma quỷ gϊếŧ người không chớp mắt đúng không.”

Warner gật đầu: “Phải, là ma quỷ gϊếŧ người không chớp mắt, nghe lệnh tôi. Đúng chứ, Steven.”

Trương Hải Diêm gật đầu.

Trương Hải Diêm rót rượu cho hai người, cũng rót cho mình một ít, rồi lén lút đi về phía cửa, chuẩn bị đóng cửa lại. Warner nhìn Đổng tiểu thư: “Cô đã kéo dài quá lâu rồi, hôm nay cô phải cho tôi câu trả lời, bằng không, chúng ta có thể sẽ bị kinh sợ đêm nay.”

Đổng tiểu thư liền cười, “Tất nhiên ông sẽ bị kinh sợ.” nói rồi dùng tiếng Trung bảo Trương Hải Diêm đang định đóng cửa: “Quý ông mặt giả này, cho dù anh đóng cánh cửa đó, chuyện anh muốn làm vẫn không thể thành công.”

Trương Hải Diêm ngẩng người, nhưng tay hoàn toàn không dừng lại, vẫn tiếp tục khép cửa, Warner vẫn chưa phản ứng lại, đột nhiên Đổng tiểu thư trực tiếp một tay chống bàn, bay qua, một cước đá trúng chiếc hộp trên bàn. Trực tiếp bay đến kẹt vào khe cửa, cửa đóng không thành công. Bay ra ngoài, xuyên thẳng qua lan can, bay xuống lầu hai.

Trương Hải Diêm không ngờ Đổng tiểu thư này dũng mãnh như vậy, vừa xoay người một chân khác của Đổng tiểu thư đã bay qua, Trương Hải Diêm tung cửa lộn người về sau lăn ra ngoài, động tác của Đổng tiểu thư không hề chậm hơn hắn, theo sát ra ngay, đội súng vẫn chưa hiểu vừa xảy ra chuyện gì, Đổng tiểu thư đã cưỡi tới mặt Trương Hải Diêm.

Trương Hải Diêm thầm nghĩ thế này cũng quá ngang tàn rồi, đâu có giống con gái vua tàu, đây quả thực chính là kiểu con gái mà hắn sẽ dạy ra, lập tức dùng tiếng Trung nói: “Tôi tới để bàn việc, mảnh giấy tôi gửi.”

Đổng tiểu thư không hề để tâm, trực tiếp đâm vào mắt hắn, Trương Hải Diêm liền trở mình, từ lầu hai nhảy xuống lầu một, còn chưa tiếp đất, Đổng tiểu thư gần như dán sát hắn nhảy xuống theo.

“Cô chắc chắn không phải con nhà giàu.” Trương Hải Diêm thầm nghĩ, “Vua tàu bây giờ đều thịnh hành gửi con gái đến Thiếu Lâm sao!” Trương Hải Diêm tiếp đất lộn vòng, sàn nhảy bên dưới loạn xà ngầu, Trương Hải Diêm vừa có cơ hội ngẩng đầu, nhìn thấy đèn treo trên đỉnh đầu, lần nữa tránh thoát một chiếc khuy áo của Đổng tiểu thư, lúc này đã vô cùng áp sát, hắn cố gắng ngẩng đầu phun một mảnh dao lên trời, trực tiếp cắt đứt dây điện của đèn treo.

Đèn treo vẫn chưa rơi xuống, nhưng dây điện bắn lửa tung tóe, ánh đèn lập tức tắt ngóm, cả sàn nhảy tối mịt. Mọi người ôm đầu tháo chạy.

Trương Hải Diêm lăn vào một góc, lập tức cởi bỏ áo khoác của mình, xé mặt nạ của mình ra, vứt vào giữa sàn nhảy. Gần như đồng thời, đèn bình thường của sàn nhảy sáng lên, đèn này vô cùng sáng, mọi người đều giống như vừa tỉnh giấc, Trương Hải Diêm thấy Đổng tiểu thư không đuổi tới nữa, chỉ đến chỗ mặt nạ, nhặt mặt nạ lên nhét vào váy mình. Hắn xách hai bên chiếc hộp phỉ thúy kia lên.

Warner đuổi tới, nhìn Đổng tiểu thư: “Steven sao rồi? —— Phỉ thúy của tôi đâu?”

“Phỉ thú của ông bị Steven cướp đi rồi.”

“Steven làm sao vậy, vừa rồi giống như con khỉ ấy.” các tay súng ở phía sau bàn luận.

Warner nhận lấy da mặt, lập tức ném cho tay súng sau lưng mình, “Đổng tiểu thư, tôi mất đồ trên tàu của cô, cô phải chịu trách nhiệm.”

Đổng tiểu thư lại châm một điếm thuốc: “Không đúng, người cướp đồ của ông, không phải người của ông sao?”

Warner liền nổi giận, móc súng ngắn ra, nhắm vào Đổng tiểu thư: “Mẹ nó cô gài bẫy tôi đúng không, tên vừa rồi căn bản không phải Steven, nếu Steven có thể nhảy xuống từ chỗ này còn có thể chạy được, tôi liếʍ chân cho cô.”

Đổng tiểu thư lạnh lùng nhìn ông ta, chỉ bước tới một bước, súng ngắn trong tay Warner liền biến mất, ông ta ngây người, Đổng tiểu thư đã nhét súng vào bao súng của ông ta.

“Nếu mục đích của hắn đã là phỉ thúy, trước khi tàu cập bến, phỉ thúy đương nhiên vẫn ở trên tàu, ông lo gì chứ.” Đổng tiểu thư nói, “Từ giờ bắt đầu lục soát, thông báo với mọi người tin này, tất cả hành khách ở lại trong phòng mình, đợi ông Warner kiểm tra.”

Trương Hải Diêm ở trong góc, nhìn Đổng tiểu thư, sinh lòng nghi hoặc, người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì.

Chú thích:

(1) Phàm phu sợ quả, Bồ Tát sợ nhân: Người phàm phu không hiểu nhân quả, làm điều ác, gieo nhân ác, đến lúc quả báo nhãn tiền mới bắt đầu sợ. Còn Bồ Tát hiểu nhân quả, ngay từ đầu nhìn rõ nhân ác, thấy sợ nên không làm.