Trương Hải Diêm không ngờ sẽ thuận lợi như vậy.
Hắn vốn tưởng Đổng tiểu thư ít nhất cũng phải kiểm tra một chút, rồi mới có phản ứng. Hẳn có một vài thông tin Đổng tiểu thư đã biết rồi, mới có phản ứng nhanh như vậy.
Hắn đến vũ hội, việc chuẩn bị vũ hội đã nhanh chóng bắt đầu, mệnh lệnh của Đổng tiểu thư vô cùng có hiệu suất, hắn nhìn nhìn đồng hồ, thời gian vũ hội bắt đầu từ chiều hôm nay. Áp phích đều đã dán lên hết, khách khoang hạng nhất có thể tham dự miễn phí.
Mà ở vị trí bắt mắt nhất trên áp phích, viết: Đổng tiểu thư sẽ đích thân trao thưởng cho người ăn mặc đẹp nhất vũ hội.
Đổng tiểu thư.
Hình tượng Đổng tiểu thư trên áp phích được thay thế bằng hình người màu đen, không rõ tướng mạo, có vẻ hết sức thần bí.
Căn tin chính là nơi tổ chức vũ hội, phòng bao trên lầu, sàn nhảy dưới lầu, bàn ăn đều đặt xung quanh, một bên còn có sân khấu ca hát và khu dàn nhạc. Trương Hải Diêm cẩn thận quan sát kết cấu, thì nhận ra, nơi này cũng không thích hợp thương thảo. Bởi vì chỉ có hai cửa ra.
Bên cạnh cô ta toàn là đội súng ống, tùy tiện tới gặp mặt, nếu mình xử lý không tốt, hoặc cô ta có ý định khác, có thể cô ta sẽ lợi dụng cơ hội này bắt mình, thậm chí trực tiếp bắn chết.
Phải có cách cực kỳ khéo léo, để mình có được cơ hội thương lượng bình đẳng với Đổng tiểu thư. Tốt nhất là riêng tư.
Trương Hải Diêm là sát thủ, hắn nghĩ việc này cũng không khác gì gϊếŧ người.
Lầu hai của căn tin này có thể trực tiếp thông đến lầu bốn của khoang hạng nhất, Đổng tiểu thư từ trong phòng đi ra, đại khái trong vòng một phút sẽ có thể đến được sảnh nhảy.
Trên đoạn đường này khả năng bị phục kích vô cùng nhỏ, bọn sát thủ tất phải hành động trong sảnh nhảy.
Nếu mình giả dạng thành nhân viên tàu hoặc phục vụ, hoặc hành khách khoang hạng nhất khác. Những thân phận này vì bị đội súng ống của Warner ở lầu bốn phong tỏa, chỉ có thể đi vào từ sàn nhảy ở lầu một. Mà lầu hai toàn là phòng bao, giống như một chiến hào, đi vào nếu có bất trắc gì căn bản sẽ không ra được.
Cơ hội tốt nhất chính là lúc cô ta xuống khiêu vũ. Nhưng đây là chuyện sẽ không ai nghĩ tới, khoan nói cô ta có xuống hay không, nếu cô ta xuống, mình trong thân phận Steven, không biết có thể khiến cô ta xuống khỏi sàn nhảy không.
Hắn cần một bất ngờ, khiến cả vũ hội đều rơi vào hỗn loạn, trong lúc hỗn loạn, đến bên cạnh Đổng tiểu thư, tìm kiếm cơ hội gặp mặt riêng tư.
Hắn ngẫm nghĩ, có một linh cảm.
Ôn dịch.
Trương Hải Diêm lên lầu xuống lầu hai vòng, đột nhiên nhìn thấy một cô gái, đi ngang qua bên cạnh mình, dáng vẻ đi đường có vẻ quen thuộc. Hắn nhìn kỹ lại, nhận ra cô gái này, chính là một trong những sát thủ khi đó.
Không biết vì sao, hắn nhìn thấy dáng vẻ đi đường của cô ta, trong lòng dâng lên nỗi sợ, lại không liên quan đến sát cơ sắp xửa xảy ra, nỗi sợ hắn cảm thấy trong lòng, là một loại khác, một loại hắn không hiểu nổi.
Tại sao hắn không quan tâm cô gái đó là sát thủ, mà lại đi quan tâm dáng vẻ đi đường của cô ta?
Suy nghĩ đột ngột này, khiến Trương Hải Diêm hết sức lo lắng, hắn hình bóng lưng của cô gái đó, muốn đi tới trực tiếp lôi vào trong góc, nghiên cứu kỹ một phen, rốt cuộc mình đang sợ thứ gì trên người cô ta.
Nhưng hắn vẫn nhịn. Hắn rời khỏi sảnh nhảy, về đến phòng, tìm mấy bình khí độc kia, thả khí độc bên trong ra ngoài, chỉ chừa lại không bao nhiêu, cất vào trong túi xách tay.
Buổi chiều hôm đó, Trương Hải Diêm tới nơi tổ chức vụ hội sớm, đặt túi trên chỗ ngồi của mình, vũ hội đã bắt đầu đại khái được nửa tiếng, âm nhạc đã từ điệu nhẹ nhàng ban đầu, trở thành vui vẻ và hưng phấn.
Vũ hội của xã hội thượng lưu không phải hắn chưa từng tham gia, các tiểu thư người Tây trang điểm xinh đẹp, tìm kiếm bạn nhảy giữa một đám đàn ông mặc Tây trang mang giày da, trong đó có một vài phú hào người Hoa, nhưng rất ít khiêu vũ. Bởi vì trên nguyên tắc, người Hoa cho dù giàu có hơn nữa, cũng tương đối khó tìm bạn nhảy trong trường hợp này.
Người đã lần lượt đến đủ, trên hành lang dẫn tới sảnh nhảy cũng toàn là người, rất nhiều người ngắm biển trò chuyện, bởi vì đến lúc cao trào nhất của vũ hội, hai bên tàu sẽ có bắn pháo hoa.
Tình hình hết sức phức tạp, hắn cảm thấy một áp lực khổng lồ, lần nữa hắn quay đầu lại theo thói quen, thì nhìn thấy sau lưng là một thiếu phụ xinh đẹp.
Hắn mỉm cười đáp lại, thiếu phụ đó bước tới, Trương Hải Diêm gật đầu, hai người nhảy điệu đầu tiên trong buổi tối hôm đó của Trương Hải Diêm.
Vừa xoay vòng trên sàn nhảy, Trương Hải Diêm vừa thỉnh thoảng nhìn lên lầu hai, thiếu phụ đó liền bật cười khanh khách.
“Anh này, anh hiếu kỳ với vị Đổng tiểu thư thần bí kia lắm sao? Nghe nói đàn ông trên cả khoang hạng nhất, đều đang bàn luận về cô ấy.”
“Phải đó, nghe nói chưa ai từng gặp vị Đổng tiểu thư này, vệ sĩ của cô ấy cũng hết sức có trách nhiệm, sợ gặp người như vậy, thiết nghĩ, chắc là một con ma lem.” Trương Hải Diêm dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với thiếu phụ.
Thiếu phụ liền bật cười: “Trong lòng đàn ông các anh, con gái chỉ chia làm xấu đẹp thôi sao?”
“Vậy có lẽ cô ấy vô cùng xinh đẹp, lại cao ngạo cảm thấy mặt mình không thể cho người khác thấy dễ dàng, cũng thật khiến người ta ghét.”
Nói cái gì không quan trọng, ngay lúc này, sảnh tiệc một trận xôn xao, sức chú ý của Trương Hải Diêm lập tức bị nơi đó thu hút. Quay đầu, nhìn từ xa thấy một người phụ nữ Trung Quốc vừa xinh đẹp vừa lạnh nhạt xuất hiện ở cửa cầu thang lầu hai.
Đổng tiểu thư mặc xườn xám lễ phục bằng sa tanh, vai phủ một chiếc áo ngắn tay tơ vàng đan lỗ, đẹp động lòng người. Bộ váy ôm sát thể hiện vóng dáng xinh đẹp của cô ta, bên dưới tà váy một đôi chân thon dài thẳng tắp. Sắc mặt cô ta vừa đẹp vừa uy nghiêm, ánh mắt lạnh nhạt quét qua cả sảnh tiệc, khí trường mạnh mẽ, nhất thời rất nhiều người đều chăm chú nhìn lên.