Âm thanh kia như câu hồn đoạt phách phảng phất ở bên tai, thanh âm học trưởng trầm thấp có từ tính giống như là mê hoặc tâm hồn người khác vậy.
Khí chất xuất chúng như vậy, ưu nhã như vậy, lại còn đẹp trai mê người như vậy. Vậy mà cô lại có thể nghĩ Mộ học trưởng cắm huyệt cô......( Edit: đừng nhìn bề ngoài mà bắt hình dong 🤣 )
Cả người Cố Tiểu Ngữ bị chấn động, hoa huyệt ở giữa hai chân co rút lại, đột nhiên trào ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠.
Biến cố này, làm cho Cố Tiểu Ngữ sợ tới mức sắc mặt ửng hồng, thiếu chút nữa cô phải rút lui khỏi đám đông ở đây, không dám đi qua đứng gần Mộ học trưởng.
Cô ngẩng đầu, nhìn Mộ Phong Diễn bên kia đang ở cùng đồng đội thương lượng cái gì đó, vừa nãy hắn liếc mắt nhìn qua không biết có phải thật hay không. Cố Tiểu Ngữ hoài nghi chính mình bị ảo giác. Mộ học trưởng là người cao cao tại thượng thế kia sao có thể nhìn đến một nữ sinh mới vào trường như cô?
Nhìn qua Tưởng Thư Thư, thật sự không nghĩ đến Tưởng Thư Thư thế nhưng sắc mặt ửng hồng hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm Mộ học trưởng với đôi mắt mê ly như thế. So với biểu hiện vừa rồi của cô thì hình như còn khoa trương hơn.
“Mộ học trưởng hình như nhìn mình, anh ấy nhìn mình kìa! Thật là muốn bị Mộ học trưởng đè dưới thân, muốn bị anh ấy hung hăng làm……”
“Thư Thư!”
Cố Tiểu Ngữ chạy nhanh đẩy Thư Thư một phen, để ngừa cô ấy nói ra nhiều lời xấu hổ, lỡ bị người khác nghe thấy mất. Tưởng Thư Thư lập tức tỉnh táo lại, nhìn nhìn Cố Tiểu Ngữ rồi lại nhìn qua thân ảnh ở sân bóng bên kia, cảm giác được hạ thể mình dường như bị ướt đẫm, mặt Thư Thư đỏ lên, thiếu chút nữa là muốn bùng nổ.
“Làm sao bây giờ,Tiểu Ngữ!!!Vừa rồi Mộ học trưởng hướng mắt qua bên này, mình……Giống như là mình cùng Mộ học trưởng làm loại chuyện đó với nhau vậy, mình…… Mình không biết tại sao lại như vậy, Mình…… Phía dưới của mình ướt quá, làm sao bây giờ?”
Nha đầu Tưởng Thư Thư này thật sự điên mất rồi, ngày thường Thư Thư cái gì cũng kể cho Tiểu Ngữ nghe, không nghĩ tới cô ấy thế nhưng vì cái liếc mắt của Mộ học trưởng phía dưới lại…… Ướt.
Tiểu Ngữ cắn ngón tay, xấu hổ vạn phần, Mộ Phong Diễn giống như là một liều thuốc xuân dược vậy, chỉ là một cái liếc mắt lơ đãng thôi vậy mà có thể làm cô cùng Thư Thư sinh ra ảo giác.
Đều do ngày đó ở phòng thí nghiệm cô bị tên hỗn đản kia khi dễ, tuy rằng đồ vật kia của hắn quá lớn chỉ chen vào được một chút, không có cướp đi sự ngây thơ chất phát của cô. Nhưng mà cô lại có thể đạt cao trào tới hai lần, nhưng mà nếu không xảy ra chuyện đó cô còn tưởng mình thật thanh thuần, sẽ không còn miên man suy nghĩ về chuyện này nữa.
Cũng không biết nam nhân kia rốt cuộc là ai, nhưng Cố Tiểu Ngữ âm thầm ý thức được tuyệt đối không phải mấy người lưu manh mà đám nữ sinh ức hϊếp cô nói.
Hương vị trên người nam nhân kia rất sạch sẽ, cô nghĩ hắn không phải người bình thường, đang lúc cô nguy cấp mà đi tới. Lúc cô đang bị trói thì cởi hết quần áo của cô, còn đùa bỡn thân thể cô lâu như vậy! Mặc kệ hắn là ai, hắn tuyệt đối là người xấu!
Ngày đó Cố Tiểu Ngữ bởi vì không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ cao trào mà ngất đi rồi, khi tỉnh lại phát hiện quần áo đều ngay ngắn ở trên người. Thấy bản thân ngồi trên ghế ngủ một mình ở phòng thí nghiệm, dây thừng ở hai tay đã được cởi ra.
Sau đó, cô liền vội vã trở lại ký túc xá, mấy ngày sau thì không xảy ra việc gì cả, Cố Tiểu Ngữ mới đem chuyện kia áp xuống trong lòng, coi như không có chuyện gì và cô vẫn là một học sinh ngoan ngoãn.
Không nghĩ tới hôm nay nhìn thấy thân ảnh của Mộ học trưởng, lập tức liền nhớ tới sự tình ngày đó.
Nếu ngày đó nam nhân là Mộ học trưởng…… Phi phi phi, Mộ học trưởng là một nam nhân tốt như vậy, sao có thể làm chuyện đồϊ ҍạϊ như vậy? Cô đang suy nghĩ cái gì nhỉ?