Tình Sắc Chiếm Hữu

Chương 7: Muốn Cố Tiểu Ngữ hầu hạ Mộ học trưởng tắm rửa

Cố Tiểu Ngữ rất nhanh liền phát hiện, bản thân không có cách nào để có thể được vào bên trong xem Mộ học trưởng thi đấu. Rất nhiều nữ sinh chen chúc nhau tiến vào, cô cùng Tưởng Thư Thư thử qua rất nhiều cách để chen vào nhưng cũng không được mà còn bị đẩy trở về.

Nghe được tiếng các nữ sinh hoan hô không ngừng, không cần nhìn cũng biết Mộ học trưởng vẫn luôn tiến cầu, nếu mà người khác tiến cầu các nữ sinh cũng không hoan hô như vậy. Mộ học trưởng luôn lợi hại như vậy, đến nơi nào là loá mắt đến đó.

“Mình nghe nói, Mộ học trưởng là người chơi bóng giỏi nhất đội, luôn giành được các giải nhất trong các cuộc thi.”

Tưởng Thư Thư cũng chen không vào, chỉ có thể lôi kéo Cố Tiểu Ngữ nói chuyện phiếm.

“Nghe nói bọn họ lần trước giúp cảnh sát bắt tội phạm, bọn họ chỉ dẫn theo có năm người huynh đệ, thế nhưng lại có thể đánh bại triệt để trăm kẻ cướp lưu manh!”

“Một trăm kẻ cướp lưu manh?”

Trái tim Cố Tiểu Ngữ chấn động, hoàn toàn không dám tin tưởng,

“Những người lưu manh đó…… Họ có súng không?"

“Đương nhiên, cậu tưởng là giỡn sao? Đều là súng thật, đạn thật. Một giây thôi có thể cướp đi mạng người."

Tưởng Thư Thư tiến sát vào cô, nhỏ giọng nói:

“Mình nghe nói, Mộ học trưởng vì cứu một người huynh đệ, còn bị thương, vậy mà hôm nay lại có thể tới tham gia thi đấu trong khi bị thương……”

“A……”

Tưởng Thư Thư chưa nói xong, các nữ sinh đột nhiên hét lên.

“Học trưởng……”

Mộ học trưởng đã xảy ra chuyện! Cố Tiểu Ngữ hoảng sợ, muốn chen để có thể đi vào nhưng vẫn không được. Đoàn người bên kia dần rời đi, các nữ hài tử cũng qua đó, nhưng ai cũng không dám vào ngăn.

Mộ học trưởng của bọn họ đi rồi, nghe nói là bởi vì đồng đội nhà mình không cẩn thận, mà đυ.ng vào miệng vết thương của hắn, vì thế máu chảy ra!

Cố Tiểu Ngữ từ đầu tới đuôi căn bản không có cơ hội nhìn thấy Mộ học trưởng, trong lòng vướng bận, ngay cả đi trên đường như cái xác không hồn vậy. Tưởng Thư Thư bị những người khác kêu đi rồi, Cố Tiểu Ngữ một mình trên đường đi về ký túc xá, phía sau bỗng nhiên một trận gió ập tới, Cố Tiểu Ngữ còn không kịp quay đầu lại, đã bị người đó chế trụ lại.

“Bạn học, giúp một chút!”

Một học trưởng dáng người cao lớn, lôi kéo Cố Tiểu Ngữ vào một hướng rồi chạy đi. Trong nháy mắt, cô bị hắn nhét vào một chiếc xe đang ngừng ven đường. Cố Tiểu Ngữ thiếu chút nữa muốn kêu cứu mạng, nhưng vừa nhấc đầu, thế nhưng thấy được nam nhân mà mình luôn tâm tâm niệm niệm —— Mộ học trưởng!

“Học trưởng?”

Cô ngây ngẩn cả người, hiện tại là tình huống gì vậy? Liếc mắt qua, cô thấy trên áo của Mộ học trưởng nhiễm vết máu, Cố Tiểu Ngữ sợ tới mức lập tức nhào tới:

“Học trưởng, anh……Anh bị gì thế?”

Môi mỏng của Mộ Phong Diễn nhẹ nhấp một tiếng không hừ, chiếc xe khởi động, cô không biết chạy đến nơi nào. Cố Tiểu Ngữ luống cuống tay chân, nhìn thấy một bên góc có một cái hòm thuốc, không cần suy nghĩ, lập tức động thủ giúp Mộ Phong Diễn xử lí miệng vết thương.

May mắn cô lúc học sơ trung học một ít kiến thức vễ y học. Chờ đến lúc xe dừng lại, cô đã băng bó miệng vết thương cho Mộ Phong Diễn xong xuôi. Từ lúc trên xe hay xuống xe, Mộ Phong Diễn không nói một câu, Cố Tiểu Ngữ đi ở phía sau hắn không biết phải làm sao. Nơi này là ở đâu? Cô hiện tại.... Đang đi đâu?

“Bạn học, em thật giỏi, lão đại không bao giờ cho chúng ta chạm vào miệng vết thương của hắn đâu, chỉ có em là có thể.”

Nam sinh hồi nãy đem cô kéo lên xe cười hì hì.

“Đi nhanh đi, học trưởng còn cần em chiếu cố.”

“Em?” Cố Tiểu Ngữ không phải không muốn, có thể thân cận Mộ học trưởng, là điều mà cô luôn mong muốn. Nhưng mà tại sao lại là cô?

“Chính là em, mau đi đi!”

Nam sinh kia chớp chớp mắt, cười tủm tỉm:

“Thân hình cường tráng của lão đại muốn tắm rửa. Em không đi? Chẳng lẽ muốn anh một nam nhân to lớn tắm cho hắn sao? Lão đại không gϊếŧ chết anh mới là lạ! Mau đi, lão đại đang chờ đợi em hầu hạ hắn tắm rửa đó!”