Chương 66: Mộc Y Lan cô gặp xui xẻo rồi......
Tiểu Bạch cùng cậu một lớn một nhỏ sáng sớm đã nắm tay đi dạo ở vườn hoa trong bệnh viện, đừng hỏi tại sao chỉ có hai người vì Vương Tuấn Khải đã quay về tổ chức Ảnh giải quyết một số việc còn Vương Hàn thì đã bị Âu Dương Thiếu Phong ôm đi đến công ty con của Âu Dương thị rồi những người khác cũng đều có việc cần làm chỉ để lại tiểu Bạch bồi cậu nói chuyện
Cậu cùng tiểu Bạch vui vẻ đi dạo trong vườn hoa, tiểu Bạch không ngừng kể chuyện của mọi người bị bé xoay như chong chóng như thế nào gương mặt nhỏ nhắn còn đắc ý cười đến híp cả mắt, Vương Nguyên bị bé chọc cười không ngừng cười được
Tiểu Bạch đang vui vẻ thì mặt trở nên ỉu xìu như cái bánh bao cậu hơi ngạc nhiên hỏi "Tiểu Bạch có chuyện gì không vui sao"
Tiểu Bạch thở dài như ông cụ non nói "Tất cả mọi người tiểu Bạch đều giăng bẫy được nhưng chỉ có Khải ca là không được", Vương Nguyên nhịn cười, thì ra là bé không xoay Vương Tuấn Khải như chong chóng được nên buồn sao, cậu nhịn cười hỏi "Tại sao lại không được" cậu cũng không hiểu tại sao mình lại hứng thú với chuyện của hắn
"Chính là không được...có một lần tiểu Bạch căng dây trước cửa nhà muốn làm cho Khải ca té đau nhưng Khải ca lại dễ dàng tránh được..."- Tiểu Bạch nói tới đây không nói nữa, cậu hiếu kì hỏi "Sau đó thì sao"
"Sau đó Khải ca biết được là do tiểu Bạch làm liền bắt lại nhéo má và đánh mông tiểu Bạch......rất đau"- tiểu Bạch nói tới đây như nhớ lại chuyện đó liền rùng mình một cái bất giác lấy tay che mông mình, cậu đứng một bên nén cười tưởng tượng hai cái má trắng nộn cùng cái mông đầy thịt của tiểu Bạch sưng đỏ lên sẽ trông như thế nào
Lúc này tiểu Bạch kéo một góc áo của cậu ngước đôi mắt to tròn lên nhìn cậu nói "Nguyên Nguyên, tiểu Bạch muốn kết hôn với Nguyên Nguyên" (Au: tiểu Bạch con không muốn sống nữa sao)
Vương Nguyên nhìn đôi mắt to tròn của tiểu Bạch lại nhìn dáng người tròn tròn trắng trắng của bé nếu có thêm hai cái tai và đuôi thỏ nữa sẽ trông cực đáng yêu, im lặng một chút hướng tiểu Bạch vẫn đang nhìn mình chờ đợi gật đầu một cái, tiểu Bạch liền cười vui vẻ
Vương Nguyên chỉ nghĩ tiểu Bạch còn nhỏ nên không hiểu được yêu và thích như thế nào càng không hiểu chuyện kết hôn trọng đại ra sao nên gật đầu với bé, sau này Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên chuẩn bị kết hôn lại bị tiểu gia hỏa này nháo cho một trận long trời lở đất nhưng tiểu gia hỏa rất nhanh liền bị một "thiếu niên" kìm lại...nhưng đó là chuyện của sau này
Tiểu Bạch thấy cậu đã đáp ứng liền cười thầm trong lòng hoan hoan hỉ hỉ nắm tay cậu tiếp tục đi dạo mà cậu thì không hề biết âm mưu của tiểu quỷ này
Lúc này trước mặt đang đi tới một cô gái cậu cùng tiểu Bạch không để ý chỉ đi sang một bên nhưng người kia lại cố ý chắn trước mặt cậu lúc này cậu mới đưa mắt nhìn thì kinh ngạc cô gái trước mặt là người cậu đã thấy trong mơ
Mộc Y Lan nhìn Vương Nguyên trước mặt trong lòng không ngừng tức giận tại sao tiện nhân này không chết nhưng bên ngoài môi cô ta khẽ cong lên gọi hai tiếng "Vương Nguyên"
Cậu ngạc nhiên tại sao cô gái trước mặt này lại biết tên cậu, Mộc Y Lan sau khi gọi tên cậu lại đưa mắt nhìn tiếu Bạch đang nắm tay cậu bên cạnh cũng đang ngẩng đầu nhìn mình, cô ta thắc mắc nhóc con này là ai? Tiểu Bạch cũng nhìn Mộc Y Lan bé cảm thấy người này không phải tốt đẹp gì tốt nhất là nên tránh xa người này ra
Cậu nhìn Mộc Y Lan hỏi "Tôi quen cô sao"
Mộc Y Lan cười khẽ "Tiện nhân vẫn là tiện nhân nhắc lại lần cuối mày phải tránh xa Khải của tao ra", cậu cảm thấy tức giận cô ta là ai mà lại dám ra lệnh cho cậu, cậu không chọc gì đến cô ta tại sao cô ta lại làm phiền cậu, tiểu Bạch đứng bên cạnh cũng không chịu được khi có người dám nói xấu người bé yêu quý liền lớn giọng nói "Ngươi mới là tiện nhân, đồ quỷ xấu xí"
"Nhóc con mày gọi ai là quỷ xấu xí"- Mộc Y Lan trừng mắt hăm dọa làm cho tiểu Bạch hoảng sợ nép vào sau người cậu, cậu liền chắn cho tiểu Bạch mắt mang theo hàn khí nói "Cô muốn gì"
"Rất đơn giản, mày phải rời xa Khải của tao"- Mộc Y Lan nhếch môi cười. Cậu cảm thấy người phụ nữ này có phải là điên rồi không đang muốn nói lại thì phía sau vang lên giọng nói "Mộc Y Lan cô chán sống rồi sao"
Cả ba người nghe giọng nói quay đầu nhìn thì thấy Vương Hàn đang tức giận đi tới phía sau là Âu Dương Thiếu Phong, Mộc Y Lan thấy người tới là ai cũng không hoảng sợ cười giễu cợt "Âu Dương thiếu gia và Vương Hàn thiếu gia sao"
Âu Dương Thiếu Phong một tay ôm Vương Hàn đang tức giận lại nhìn Mộc Y Lan cười khẽ "Mộc tiểu thư cô vẫn cao ngạo như ngày nào", Vương Hàn trong lòng Y vẫn không ngừng giãy giụa đang muốn nhào ra cắn người
"Được Âu Dương thiếu gia nhớ đến thật vinh hạnh"- Mộc Y Lan dừng lại không nói đưa mắt nhìn Vương Hàn nhếch môi cười "Âu Dương thiếu gia ngài không nên để con mèo hoang của mình chạy loạn được"
Âu Dương Thiếu Phong cười khẽ "Thật xấu hổ khi để Mộc tiểu thư nhắc nhở nhưng..." nói tới đây Y nhéo cằm Vương Hàn mắt hiện ra tia ngoan độc nhìn Mộc Y Lan "Ai dám khi dễ người của tôi kết cục đều là chết trong đau khổ"
Mộc Y Lan trong lòng khẽ run sợ nhưng vẫn cao ngạo cười với Âu Dương Thiếu Phong rồi đưa mắt nhìn Vương Nguyên "Tiện nhân đừng để tao thấy mày bên cạnh Khải" nói xong xoay người rời đi, tiểu Bạch thấy người kia rời đi miệng lầm bầm "Quỷ xấu xí, hãy đợi đó" bé nhất định phải xoay "quỷ xấu xí" kia như chong chóng mới hả giận (Au: ta ủng hộ, cho ta tham gia với)
Vương Hàn giãy ra khỏi người Âu Dương Thiếu Phong chạy tới xoay cậu trái một vòng phải một vòng lại nhìn từ trên xuống dưới xem có bị cô ta làm bị thương không, cậu cười khổ nói "Anh, em không sao hết" lúc này Vương Hàn mới yên tâm lại hỏi cậu "Lúc nãy cô ta đã nói gì"
Cậu muốn nói thì tiểu Bạch đã chen vào nói "Hàn Hàn, cô ta bảo Nguyên Nguyên phải rời xa Khải ca còn hăm dọa tiểu Bạch nữa còn đánh tiểu Bạch nữa", cậu một bên nghe không khỏi giật mình_Tiểu quỷ này thù dai thật nha
Vương Hàn thấy bé nói xong gần như muốn khóc liền bế bé lên dỗ bé "Ngoan, sẽ không ai hăm dọa tiểu Bạch nữa" nói xong nhìn Vương Nguyên đang không biết nói gì "Nguyên Nguyên sau này em hãy tránh xa cô ta ra", cậu gật đầu không nói, Âu Dương Thiếu Phong đứng sau thầm khen ngợi tiểu gia hỏa tiểu Bạch diễn rất tốt giờ chỉ cần đợi tiểu quỷ này đi nói lại với Vương Tuấn Khải thì Mộc Y Lan chết chắc, tiểu quỷ này mà ra tay thì Mộc Y Lan chắc chắn gặp xui xẻo rồi
Tổ chức Ảnh
"AAA..."- tiếng hét thảm vang khắp phòng tra tấn, Vương Tuấn Khải ngồi trên ghế im lặng nhìn màn tra tấn trước mặt không nói gì, Hạ Nhất Lâm quỳ trên đất hai tay bị trói để ra phía sau hét lên những tiếng thảm thiết nhưng chiếc roi da đã thấm máu vẫn không ngừng vung lên rồi hạ xuống trên người ông ta "AAA......Vương Tuấn Khải mày gϊếŧ tao đi...AA"
Vương Tuấn Khải thấy Hạ Nhất Lâm sắp ngất đi liền phất tay thuộc hạ hiểu ý liền đổ một chậu nước lạnh trên vết thương của Hạ Nhất Lâm làm cho ông ta đau đớn bừng tỉnh, những trận roi tiếp tục giáng xuống, đến lúc Hạ Nhất Lâm sắp tắt thở liền cho người ngưng lại
Vương Tuấn Khải bước từng bước về phía Hạ Nhất Lâm cao ngạo nhìn ông ta từ trên xuống "Mang ông ta trở lại phòng giam" rồi bước ra khỏi phòng giam, Hạ Nhất Lâm nằm trên đất đau đớn nhìn Vương Tuấn Khải rời đi
Hắn trở lại bệnh viện vừa bước vào thì thấy tiểu Bạch nước mắt tèm lem nằm trong lòng cậu ô ô khóc trông rất thương tâm mà Vương Hàn và Âu Dương Thiếu Phong bên cạnh sắc mặt cũng không tốt cho lắm liền nhíu mày hỏi "Đã xảy ra chuyện gì"
Tiểu Bạch nghe hắn hỏi ngẩng đầu lên từ trong lòng cậu nhìn hắn rồi khóc càng thảm hơn, hắn khó hiểu nhìn tiểu Bạch rồi đưa mắt nhìn Vương Hàn hỏi "Đã xảy ra chuyện gì"
Vương Hàn chưa kịp trả lời tiểu Bạch lại một lần nữa ngẩng đầu lên nức nở nói "Khải ca......Khải ca không thương Nguyên Nguyên......oa...oa" rồi lại nhìn cậu nói "Nguyên Nguyên...Nguyên Nguyên......thật đáng thương..." hắn khó hiểu nhìn tiểu Bạch, bé đang nói gì hắn không thương cậu lúc nào? Mà Vương Hàn và Âu Dương Thiếu Phong thì đang cố nhịn cười thầm nói trong lòng_Tiểu quỷ này diễn thật giỏi
"Tiểu Bạch ngoan, nói cho Khải ca biết đã xảy ra chuyện gì"- hắn bình tĩnh hỏi, tiểu Bạch lau lau nước mắt sụt sịt mũi nhỏ nói "Lúc nãy có một quỷ xấu xí đến hăm dọa Nguyên Nguyên bảo Nguyên Nguyên không được ở bên cạnh Khải ca còn đánh tiểu Bạch còn nói Nguyên Nguyên là tiện nhân còn nói xấu Hàn Hàn còn nói Khải ca chỉ yêu quỷ xấu xí đó, Khải ca không thương Nguyên Nguyên còn... " tiểu Bạch bên này càng nói càng hăng không ngừng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Mộc Y Lan dù có hay không cũng nói hết bé còn sợ mình nói không đủ mà bên kia Vương Hàn và Âu Dương Thiếu Phong thầm cảm thán_Nhóc con này đúng là tiểu ma vương, thù dai thật
Vương Tuấn Khải nghe một loạt những câu "còn" của bé mà ngày càng tức giận nghĩ đến Mộc Y Lan dám đến đây gây phiền phức cho cậu liền tức giận hắn phải trừng trị cô ta mà Vương Nguyên nghe bé nói đến thật trôi chảy cũng kinh ngạc thầm nghĩ chuyện đâu đến mức đó mà tiểu quỷ này lại phóng đại lên như vậy
Hắn ôm tiểu Bạch đặt vào lòng Vương Hàn rồi ôm cậu lại khẽ hôn vào trán cậu thì thầm "Xin lỗi đã để em phải sợ sẽ không có chuyện đó nữa" mà Vương Hàn và Âu Dương Thiếu Phong đã nhanh chóng ôm tiểu Bạch rời đi để lại không gian cho hai người, cậu đỏ mặt né hắn nhưng làm cách nào cũng không thoát được cái ôm của hắn, khẽ nói "Thật ra chuyện không đến mức như vậy chỉ là do tiểu Bạch tức giận nên nói vậy..."
Hắn cười khẽ bảo bối của hắn thật thà thật nha khẽ mỉm cười hôn vào má cậu một cái rồi tiếp tục ôm cậu mà mặt cậu càng ngày càng đỏ chỉ im lặng để hắn ôm không gian trong phòng trở nên yên tĩnh cậu chỉ nghe được nhịp tim của hắn
Vương Tuấn Khải thấy bảo bối của mình im lặng liền khó hiểu cúi đầu nhìn thì thấy mặt cậu đã đỏ như cà chua trông hết sức đáng yêu hắn liền không nhịn được hung hăng hôn vào môi cậu một cái, cậu mở to mắt nhìn gương mặt hai người đang sát vào nhau môi hai thì đã dính vào nhau
Sau khi hôn hắn nhìn cậu đang thở gấp liền ôn nhu hỏi "Bảo bối có muốn ăn kem không" cậu nghe đến kem mắt liền sáng lên muốn nói "muốn" thì cửa bị đẩy mạnh ra tiểu Bạch chạy vào nói "Muốn, tiểu Bạch cũng muốn ăn kem", hai người nhìn bé chạy vào không khỏi buồn cười, bé đúng là quỷ ham ăn. Hắn mỉm cười bước xuống giường ôm lấy tiểu Bạch hai người cùng ra ngoài mua kem
Tổ chức Black
Phương Xảo Lệ đi một vòng quanh tổ chức vừa đi vừa lẩm bẩm "Đi đâu rồi chứ...chẳng phải đã nói là đợi mình sao..."
Phương Xảo Lệ buồn bực đi thêm một vòng nữa, đi tới nơi tập bắn thì thấy người cần tìm đang ở đó liền tức giận đi lại nói "Này, chẳng phải nói là đợi mình sao"
Người kia không nhìn Phương Xảo Lệ lắp đạn giơ súng bắn về phía bia tập bắn, Phương Xảo Lệ thấy người kia không nói gì chỉ thở dài đưa một xấp hình trước bàn để súng, người con trai kia lúc này mới đưa mắt nhìn, trong những bức hình đều là hai người nam nhân đang cười đùa vui vẻ
Phương Xảo Lệ nhìn hai nam nhân trong xấp hình cười lạnh "Chẳng phải đó là kẻ phản bội Lâm Tiết Tư và Lưu Nhất Lân của Lưu thị sao" "Hai người này tại sao lại ở cùng một chỗ"- Phương Xảo Lệ thắc mắc hỏi, người con trai kia vẫn im lặng mắt phượng vẫn nhìn những tấm hình, không ai biết được người này đang suy nghĩ gì
Phương Xảo Lệ còn đang nói không ngừng thì thấy người kia bật lửa những tấm hình dần bị thiêu cháy hết rồi người kia xoay người rời đi, Phương Xảo Lệ đứng nhìn xấp hình bị đốt cháy cười lạnh "Lâm Tiết Tư mày chọc nhầm người rồi"
Tại căn nhà gỗ hôm nay Lưu Nhất Lân không đến, Lâm Tiết Tư ngồi trong phòng nhìn mảnh giấy màu đen bên trong là hoa bỉ ngạn trắng nở rực rỡ đôi mắt vô hồn thường ngày đã biến mất thay bằng đôi mắt hằn những tia tơ máu nhìn mảnh giấy rồi xé thành những mảnh nhỏ
"La Đình Tín tao sẽ không để mày làm gì được tao"......"Lưu Nhất Lân chỉ có thể là của một mình tao"......
Tiểu Bạch được Vương Tuấn Khải bế đi mua kem bước vào tiệm kem tiểu Bạch không ngừng gọi hết loại kem này đến loại kem khác cô nhân viên nhìn bé tròn tròn trắng trắng trông thật khả ái mà người đàn ông đang bế bé thì có thể nói hoàn hảo như tranh vẽ đúng là mỹ nam, tiểu Bạch thấy cô nhân viên nhìn chằm chằm hắn liền nói "Chị không được nhìn Khải ca, Khải ca là của Nguyên Nguyên"
Cô nhân viên nghe bé nói liền xấu hổ không nhìn nữa mà hắn thì khẽ mỉm cười nhéo một bên má trắng nộn của bé, tiểu Bạch bị nhéo đau liền mếu máo mắt hồng hồng lên trông như thỏ con sắp khóc, chỉ muốn cướp về nuôi, Vương Tuấn Khải nhéo má bé thêm một cái nữa rồi nói "Muốn làm loạn" tiểu Bạch bị nhắc liền liên tục lắc đầu cũng không dám khóc, lúc này cô nhân viên cũng đưa phần kem của hai người, hắn thanh toán rồi bế tiểu Bạch rời đi
Ra khỏi cửa hàng tiểu Bạch thấy người mình đυ.ng trúng ở bệnh viện đang đi bên kia đường liền gọi "Anh xinh đẹp", hắn nghe tiểu Bạch gọi cũng đưa mắt nhìn theo thì thấy bên kia đường người tiểu Bạch gọi là "anh xinh đẹp" cũng đang mỉm cười với bé, hắn nhíu mày nhìn người kia người con trai kia chẳng phải là La Đình Tín sao? Sao người này lại ở Anh quốc?
End chap 66