Hôn Ước Với Lão Đại Hắc Bang [Khải Nguyên]

Chương 65

Chương 65: "La Đình Tín, em muốn làm gì"......
Mặt cậu càng lúc càng đỏ không dám nhìn hắn tiểu Bạch sau khi thì thầm với hắn xong bé sợ bị cậu bắt lại tra hỏi liền nhảy xuống giường hướng phòng bệnh của Vương Hàn lạch bạch chạy mà hắn sau khi nghe tiểu Bạch kể lại chuyện lúc nãy Vương Hàn nói với cậu thì biết nguyên nhân tại sao cậu lại đỏ mặt

Hắn kéo cậu ôm vào lòng, bảo bối của hắn thật khả ái còn biết đỏ mặt khi thấy hắn giống như lúc đầu hai người ở cạnh nhau mà cậu khi bị hắn ôm liền giật mình vội nói "Anh muốn làm gì"

"Ôm em"- hắn bình thản nói nhưng khi cậu nghe hắn nói như vậy thì có chút bất ngờ dường như cậu đã từng nghe câu nói này nhưng lại không nhớ được, hắn thấy cậu bất động trong lòng hắn lo lắng nắm lấy tay cậu hỏi "Khó chịu sao"

"Không...không phải...dường như tôi nhớ ra chuyện gì đó..."- cậu mấp máy môi nói, hắn kích động nhìn cậu "Em nhớ được chuyện gì"

"Tôi thấy mình đang ôm một con cua bông ngồi xem tivi mà bên cạnh là một ai đó...aa..."- nói tới đây bỗng đầu cậu phát đau liền ôm đầu la lên, hắn thấy cậu đau liền cuống cuồng lên không biết làm sao liền lớn tiếng gọi bác sĩ hai tay ôm chặt cậu trong

Bác sĩ đi vào tiêm cho cậu một mũi thuốc an thần thì cậu mới dần không đau nhắm mắt ngủ, hắn vẫn lo lắng hỏi bác sĩ "Em ấy có vấn đề gì sao", bác sĩ lắc đầu "Không sao hết bệnh nhân vừa nhớ lại được gì đó nhưng não nhất thời không tiếp thu được nên trở nên đau nhức" (Au: cái này tui chém)

Lúc này hắn mới an tâm được một chút trở về bên cạnh cậu nhìn gương mặt đã ngủ say của cậu tâm trạng có chút hỗn loạn, bác sĩ nói cậu đã nhớ lại chuyện gì đó hắn muốn biết cậu đã nhớ lại chuyện gì?

Tiểu Bạch sau khi thì thầm với Vương Tuấn Khải xong liền nhanh chân chạy ra ngoài bé muốn đến phòng của Vương Hàn nhưng giữa đường chạy lại tông phải người ta, bé lấy tay xoa xoa mông vừa ngẩng đầu lên muốn xem mình tông phải ai thì liền thấy một người rất thanh tú nha nhất là đôi mắt phượng xinh đẹp của người này, người kia thấy bé cứ nhìn mình chằm chằm thì nở nụ cười tay nhéo má bé nói "Lần sau không được chạy như vậy trên hành lang bệnh viện nữa" nói xong liền rời đi

Tiểu Bạch lúc này mới hoàn hồn lại nụ cười của người kia thật thật đẹp và dịu dàng nha, tiểu Bạch muốn quay đầu nhìn lần nữa nhưng người đã không thấy đâu liền thất vọng đi về phía phòng Vương Hàn

Người tiểu Bạch tưởng chừng đã rời đi thì lúc này lại bước ra từ góc khuất ở hành lang nở nụ cười "Bé con, gặp lại sau" rồi bước vào thang máy đối diện, người con trai vừa bước vào thang máy cũng là lúc cửa thang máy bên cạnh mở ra, Nhất Lân bước khỏi thang máy theo sau là Thiên Thiên

Cô nghe tin Vương Nguyên gặp tai nạn liền đến thăm và cô nghe nói Vương Hàn cũng đã được chuyển bệnh viện qua đây...cô cũng muốn gặp Vương Hàn, cô muốn nhìn thấy Vương Hàn......

Nhất Lân đẩy cửa bước vào thì thấy Vương Tuấn Khải đang ngồi cạnh giường bệnh mà cậu thì đang ngủ, hắn quay đầu thấy Nhất Lân và Thiên Thiên đi vào liền đưa mắt ra hiệu_giữ im lặng, hai người liền giữ im lặng, Thiên Thiên nói nhỏ với Nhất Lân "Em đi ra ngoài khi nào cậu ấy tỉnh hãy gọi cho em", Nhất Lân đưa mắt nhìn Thiên Thiên, anh làm sao không biết Thiên Thiên đang muốn làm gì nhưng cũng không ngăn cản nên gật đầu với Thiên Thiên

Thiên Thiên bước ra ngoài đóng cửa lại thở ra một hơi, lúc này cô muốn đi tìm Vương Hàn, cô muốn biết người đàn ông hôm đó ôm Vương hàn đi là ai, Thiên Thiên hướng cửa phòng cuối hành lang mà đi, cô đứng trước cửa phòng bệnh của Vương Hàn vừa đẩy cửa thì bên trong phát ra tiếng cười của trẻ con thì hơi bất ngờ, đưa mắt nhìn qua khe hở thì thấy trên giường bệnh hai lớn một nhỏ đang nháo đến long trời lở đất

Tiểu Bạch ngồi trên giường bất mãn nhìn Âu Dương Thiếu Phong đang cười đắc ý liền hận không thể nhào lại đánh Y nhưng khổ nổi là bé nhỏ hơn người ta nha chân tay cũng ngắn hơn nha, Vương Hàn thấy bé đang bất mãn liền phì cười đưa miếng quýt vừa lột vỏ đến miệng bé đút bé ăn rồi ngoắc bé "Tiểu Bạch lại đây"

Tiểu Bạch vui vẻ nhào vào lòng Vương Hàn hai tay mập mạp ôm chặt Vương Hàn đề phòng Âu Dương Thiếu Phong lôi bé ra, Vương Hàn thấy bé bám dính mình chỉ phì cười vươn tay nhéo hai má trắng nộn của bé mà Âu Dương Thiếu Phong ngồi một bên cũng lắc đầu cười cũng nhéo má tiểu Bạch vờ hăm dọa "Tiểu quỷ, chỉ cho ôm 2 phút"

Tiểu Bạch bĩu môi với Y hướng Vương Hàn mặt mếu máo nói "Hàn Hàn, Phong hăm dọa tiểu Bạch" (Au: tiểu Bạch gọi Vương Phong là Phong Phong còn gọi Thiếu Phong là Phong thôi vì hai người này trùng tên)

"Ngoan, sẽ không ai hăm dọa được tiểu Bạch"- Vương Hàn nói xong thì quay sang trừng Y "Hăm dọa con nít vui lắm sao", Âu Dương Thiếu Phong thở dài bảo bối của Y thật là thiên vị mà nhìn lại tiểu Bạch thì thấy bé đang làm mặt quỷ với mình, ba người trong phòng thì nháo nhưng không ai biết ngoài cửa có một người đang đứng nhìn

Thiên Thiên nhìn bầu không khí trong phòng thì không biết mình có nên bước vào hay là quay về ngồi chờ Vương Nguyên tỉnh lại, cô cảm thấy ba người bên trong bên cạnh nhau rất hài hòa như......một gia đình

Suy nghĩ này vừa hiện ra Thiên Thiên liền lắc đầu chuyện này sao có thể hai người họ đều là nam không thể có chuyện đó mà đưa mắt nhìn Âu Dương Thiếu Phong thì cô lại muốn biết người này có quan hệ gì với Vương Hàn, lúc này tiểu Bạch đang giỡn bất giác quay đầu nhìn phía cửa thì thấy Thiên Thiên liền hỏi Vương Hàn "Chị ngoài cửa là ai"

Vương Hàn và Âu Dương Thiếu Phong đều khó hiểu hỏi "Ai?", tiểu Bạch chỉ tay về phía cửa ra ngoài "Ở bên ngoài" Vương Hàn và Y quay đầu nhìn nhưng không thấy ai thì quay lại nhìn tiểu Bạch thì thấy bé cũng kinh ngạc, tiểu Bạch suy nghĩ rõ ràng lúc nãy bé thấy có một chị đứng đó mà sao giờ lại không thấy?

Vương Hàn cười với bé "Được rồi, chắc người kia chỉ đi ngang qua thôi", tiểu Bạch cũng gật đầu nhưng bé vẫn cảm thấy lúc nãy có người đứng ở đó mà, là bé hoa mắt sao?

Thiên Thiên cả người dựa sát vào tường lúc nãy đứa bé trong phòng thấy cô, may mắn là cô liền đứng sau bức tường không để cho đứa bé kia thấy bỗng lúc này một giọng nói vang lên "Thiên Thiên sao lại ở đây? Đến thăm Vương Hàn sao?" người nói chính là Vương Phong phía sau là Lãnh Dực cũng đang bước tới

Ở bên trong Vương Hàn cũng nghe được giọng Vương Phong gọi "Thiên Thiên" liền giật mình tại sao cô ấy lại tới đây mà lúc này thì Vương Hàn cảm giác bàn tay mình bị siết chặt đến phát đau quay đầu nhìn thì thấy mặt Âu Dương Thiếu Phong đã đen đến cỡ nào Y trừng mắt với mình cảnh cáo_Dám nháo liền chết chắc, Vương Hàn bất giác rùng mình nhớ lại một tuần trước sau khi Y đưa mình vào bệnh viện rồi rời đi nhưng lúc Y quay lại thì gương mặt như Diêm Vương bước vào gằn từng tiếng hỏi "Em dám hôn người phụ nữ khác"

Vương Hàn lúc đầu mù mờ tự hỏi mình từng hôn một cô gái sao nhưng lại nhớ mình từng hôn Lục Thiên Thiên liền mấp máy môi hỏi Y "Làm sao chú biết Thiên Thiên"

Lúc đó Y cười khẽ từng bước tiến tới bên Vương Hàn tay nâng cằm Vương Hàn bắt anh ngẩng đầu nhìn mình còn ngón tay cái miết nhẹ vào cánh môi mềm mại của Vương Hàn cười khẽ nói "Vương Hàn anh chiều em quá nên sinh hư rồi sao"

Vương Hàn lúc đó cảm giác có một cơn gió lạnh thổi qua anh biết lúc này Y đã nổi giận nên im lặng không nói gì mà Âu Dương Thiếu Phong thấy Vương Hàn im lặng thì biết mình đã đoán đúng liền tức giận hung hăng hôn vào môi người kia rồi cảnh cáo "Nếu dám làm chuyện này một lần nữa thì em đừng nghĩ đến việc nhìn thấy ánh sáng nữa" (Au: ý là sao nha =v=)

Vương Hàn nhớ lại chuyện này không khỏi rùng mình anh biết nếu Y đã nói thì sẽ thực hiện nên im lặng ngồi trên giường không dám nháo đợi Thiên Thiên bước vào, Âu Dương Thiếu Phong ngồi trên giường cạnh Vương Hàn vẫn nắm tay Y cười lạnh, Lục Thiên Thiên dù cô có làm gì thì cũng đừng nghĩ đến chuyện cướp Vương Hàn từ tay tôi

Bên ngoài Thiên Thiên hít một hơi bước vào phòng cùng Vương Phong và Lãnh Dực tâm nghĩ_Dù sao mình cũng đã đến đây nên bình tĩnh vào thăm Vương Hàn, mình cũng muốn biết người đàn ông trong kia có thân phận như thế nào? Có quan hệ gì với Vương Hàn?

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Cậu trong lúc ngủ thϊếp đi thấy mình đang đứng giữa một vườn hoa hồng xanh đang nhìn những bông hoa thì xuất hiện một cô gái với gương mặt thanh lệ mái tóc hơi uốn xoăn xõa ngang vai, môi khẽ cười bước về phía cậu, không biết hai người đã nói gì nhưng cậu chỉ nghe được "Tôi muốn cậu rời khỏi Tuấn Khải"............ "Lấy danh nghĩa là vị hôn thê tôi có quyền đó"......... nhưng khung cảnh lại bị chuyển đổi lần này cậu lại đang ngồi ở một tiệm cà phê ngồi đối diện là một cô gái khác cậu chỉ nghe được cô gái này nói "Tôi là người yêu cũ của anh ấy"...... "Vì cậu đang ở chung với anh ấy, nói thật tôi và anh ấy vẫn còn yêu nhau nhưng vì hiểu lầm nên hai người chia tay".......đến lúc này cậu giật mình tỉnh dậy mới biết đó chỉ là giấc mơ nhưng cậu cảm thấy giấc mơ đó rất quen thuộc như đã từng xảy ra

Đưa mắt nhìn xung quanh thì bên ngoài cửa sổ trời đã tối trong phòng chỉ có ánh sáng yếu ớt từ cây đèn ngủ, bóng tối bao trùm căn phòng liền làm cậu sợ hãi từ nhỏ cậu đã sợ bóng tối và sấm chớp

Cả người sợ hãi cậu chậm rãi di chuyển bước chân xuống giường cảm giác mặt sàn lạnh băng nhưng lúc này cậu không chú ý tới mắt mở to từng bước đi về phía cửa phòng bệnh nhưng chưa bước tới cánh cửa bên ngoài trời bắt đầu nổi lên tiếng sấm chớp làm cho cậu sợ hãi ngã xuống đất hét lên "Khải..." rồi ôm đầu ngồi bất động trên mặt sàn lạnh băng, lúc này cửa bị đẩy mạnh ra cùng với giọng nói "Vương Nguyên" người đẩy cửa vào là Vương Tuấn Khải, hắn đi mua bánh cậu thích ăn lúc bước gần tới phòng thì nghe tiếng cậu gọi tên hắn liền chạy nhanh vào

Bước vào thì thấy cậu đang ôm đầu ngồi trên đất sợ hãi hắn liền bước tới ôm cậu gọi tên cậu "Vương Nguyên", cậu nghe có người gọi tên mình ngẩng đầu lên thì thấy ánh sáng từ ngoài phòng hắt vào chiếu sáng rõ gương mặt người kia liền nhận ra là hắn, nước mắt liền tuôn ra ôm lấy hắn không ngừng gọi tên hắn "Khải...Khải..."

Vương Tuấn Khải thấy cậu sợ hãi như vậy liền đau lòng cũng ôm chặt cậu bế cậu về lại giường đã đặt cậu nằm trên giường nhưng cậu vẫn ôm chặt hắn có vẻ vẫn còn sợ hãi, thấy hắn muốn rời đi cậu càng ôm chặt hơn nức nở nói "Đừng...đừng đi..."

Hắn cười ôn nhu "Ngoan, anh sẽ không đi"

Lúc này hai tay đang ôm hắn mới buông lỏng ra nhưng đôi mắt xinh đẹp kia vẫn nhìn hắn như sợ chỉ cần không nhìn hắn sẽ biến mất, tâm hắn có chút vui bảo bối của hắn đã có cảm giác lệ thuộc vào hắn như vậy thời gian cậu nhớ lại sẽ dần rút ngắn, cậu lúc này đã bình tĩnh lại nhớ lại lúc nãy cậu đã gọi tên hắn liền cảm thấy kì lạ dường như đã từng có chuyện tương tự xảy ra và cậu cũng......đã gọi tên hắn

Lúc này cửa bị đẩy ra tiểu Bạch chạy lạch bạch vào theo sau là Âu Dương Thiếu Phong bế Vương Hàn, cả ba người mặt lo lắng, Vương Hàn lên tiếng hỏi "Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, tụi này nghe tiếng Vương Nguyên hét lớn", hắn lắc đầu nói không có gì còn cậu thì nằm trên giường mặt xấu hổ không dám nhìn ai

Tiểu Bạch trèo lên giường nói với cậu "Nguyên Nguyên đừng sợ tối nay tiểu Bạch sẽ ngủ với Nguyên Nguyên", cậu nhìn bé mỉm cười gật đầu tiểu Bạch liền nhào về phía cậu mà ôm ngẩng đầu nói với Vương Tuấn Khải "Khải ca tối nay em sẽ ngủ với Nguyên Nguyên" hắn gật đầu đồng ý, Âu Dương Thiếu Phong đứng một bên nở nụ cười tâm nói_Cuối cùng cũng đuổi được tiểu quỷ này đi, hướng Vương Hàn nói "Bảo bối chúng ta về phòng thôi"

Vương Hàn nhìn thấy nụ cười lưu manh của Y liền lạnh sống lưng anh thực sự không muốn về phòng đâu liền cười cười nói "Hay là tối nay chúng ta ở đây với tiểu Nguyên", Âu Dương Thiếu Phong nở nụ cười "Làm sao có thể" nói xong liền ôm người đi làm Vương Hàn khóc không ra nước mắt

Sau khi hai người kia rời đi hắn nhìn lại thì thấy một lớn một nhỏ trên giường đã ôm nhau ngủ từ lúc này, hắn thật ghen với tiểu Bạch liền tiến lại nhéo má bé nhỏ giọng nói "Tiểu quỷ, chỉ được hôm nay thôi" quay sang nhìn cậu đặt vào trán cậu một nụ hôn thì thầm vào tai cậu "Bảo bối, ngủ ngon"

Bước ra khỏi phòng một thuộc hạ bước lên nhỏ giọng nói với hắn "Lão đại, đã tìm được cha mẹ của Vương Nguyên thiếu gia"

Hắn gật đầu "Hãy cho người bảo vệ bọn họ và cho người theo dõi Vương Khắc Kiệt", thuộc hạ cung kính cuối đầu rồi rời đi

Màn đêm buông xuống bầu trời nước Anh dần xuất hiện nhiều mây đen và sấm chớp báo hiệu sắp có mưa, người trên đường dần thưa thớt, những giọt mưa bắt đầu rơi. Trên đường lớn một chiếc xe màu đen phóng nhanh về phía trước, Nhất Lân nhìn bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa bên ngoài chỉ còn lại một màu trắng xóa ẩn ẩn hiện hiện trong bóng tối, từ phía sau một chiếc Ducati màu đen phóng đi trong màn mưa vượt qua xe của Nhất Lân ngay khoảnh khắc hai xe đối diện nhau anh đã nhìn thấy đôi mắt phượng của người kia đang quay đầu nhìn mình rồi thoáng vụt qua

Nhất Lân biết anh không hề nhìn lầm đôi mắt phượng đó anh rất quen thuộc ngoài La Đình Tín ra thì không là ai khác trong lòng Nhất Lân liền kích động người đã biến mất không lâu nay lại xuất hiện trước mặt anh, Nhất Lân đưa mắt nhìn chiếc Ducati đang phóng đi ở phía trước chỉ biết lắc đầu cười khẽ, lúc này người tài xế hỏi anh "Thiếu gia đó không phải là cậu Đình Tín sao?"

"Phùng Thanh cậu cũng nhận ra em ấy sao"- Nhất Lân hơi bất ngờ hỏi, Phùng Thanh xấu hổ gật đầu Nhất Lân cũng không nói gì đưa mắt nhìn một lần nữa thì chiếc xe kia đã biến mất từ lúc nào

"La Đình Tín, em muốn làm gì"

End chap 65