Chương 64: Làm em yêu anh, nhớ lại anh......
"Em ấy khi nào sẽ tỉnh lại"- hắn hỏi"Sẽ phải mất năm đến sáu ngày bệnh nhân mới tỉnh lại"- bác sĩ hơi run nói cô y tá bên cạnh cũng hoảng sợ khi thấy khí thế bức người của hắn
Bà Lâm trấn an hắn "Cậu ấy sẽ không có gì đâu thiếu gia đừng lo" "Đúng đó Khải ca, anh ấy sẽ tỉnh lại"- tiểu Bạch cũng lên tiếng an ủi, Vương Phong tiến về phía bé nhéo hai cái má trắng nộn của bé "Tiểu quỷ này đã lớn đến thế này rồi sao"
Tiểu Bạch bị nhéo đau liền gạt tay của Vương Phong ra giận dỗi chạy lại ôm chân Lãnh Dực kêu oan "Dực Dực, Phong Phong làm tiểu Bạch đau", Lãnh Dực ôm bé lên mỉm cười với bé "Vậy chúng ta đừng tới gần hắn nữa", Lãnh Dực nở nụ cười hiếm thấy trừ Vương Tuấn Khải đang lo cho bảo bối mình thì ai cũng mở to mắt chiêm ngưỡng nụ cười mê hoặc chúng sinh của Lãnh Dực mà Vương Phong đứng một bên ai oán, cục cưng của hắn thật thiên vị không cười với hắn mà lại cười với tiểu quỷ kia
Tiểu Bạch cười khanh khách đối Vương Phong kɧıêυ ҡɧí©ɧ_Dực Dực sẽ không thương Phong Phong nữa. Bà Lâm, Chí Hoành và Thiên Tỷ đều đứng một bên nhịn cười
Thiên Tỷ đứng một bên chọt chọt Chí Hoành làm cho Chí Hoành giật giật khóe miệng hỏi "Muốn gì", Thiên Tỷ nhìn tiểu Bạch hỏi "Nhóc con đó là ai", Chí Hoành nói "Tiểu Bạch là em họ của Vương Tuấn Khải, tên là Vương Tịch Viêm nhưng do bé từ lúc sinh ra đã trắng và tròn như cục bông nên gọi là tiểu Bạch"- Chí Hoành nói xong cũng cảm thấy mình tại sao lại phải nói với Thiên Tỷ nhiều như vậy còn Thiên Tỷ gật đầu đã hiểu
Nói đến tiểu Bạch nhóc con này rất kì lạ chỉ nghe lời với một mình Vương Tuấn Khải còn những người khác nếu bé thấy ai thuận mắt thì không sao còn nếu không thuận mắt thì sẽ bị bé xoay như chong chóng, đúng chất của một tiểu quỷ
Vương Tuấn Khải an bài cho cậu nằm ở phòng vip của bệnh viện 24h đều có vệ sĩ đứng bên ngoài bảo vệ, được phép của Vương Tuấn Khải mới cho vào, tiểu Bạch hai tay chống hai má mình ngồi bên cạnh giường bệnh mở to mắt nhìn người đang nằm trên giường, Vương Tuấn Khải thấy bé ngối ngốc lăng ở đó chỉ mỉm cười lắc đầu bỗng bé quay đầu lại hỏi hắn "Khải ca, anh này tên gì?"
"Em ấy là Vương Nguyên"- hắn nói
"Anh ấy sẽ là chị dâu của em?"- Tiểu Bạch hỏi tiếp, hắn gật đầu
Tiểu Bạch lại quay đầu tiếp tục nhìn cậu rồi cảm thán "Anh ấy thật đúng là mỹ nhân nha", hắn mỉm cười hài lòng bảo bối của hắn không đẹp thì ai đẹp (Au: -_-II), hắn đang mỉm cười thì nụ cười trở nên cứng ngắc vì câu nói của tiểu Bạch "Khải ca có thể nhường anh ấy cho em không"
Hắn bước về phía bé nói "Tiểu quỷ anh sẽ không nhường em ấy cho em" nói xong đưa tay nhéo một bên má của bé làm bé đau kêu la không ngừng "Em ấy sẽ cướp anh ấy từ tay anh"
"Nếu em có gan dám làm chuyện đó"- hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói
Tiểu Bạch cũng không chịu thua bĩu môi nói "Anh hãy chờ đó em sẽ cướp anh ấy từ tay anh, em cũng sẽ cướp Dực Dực từ tay Phong Phong, cả Hàn Hàn cũng sẽ cướp luôn" (Au: tiểu Bạch nhớ chia cho ta một người)
"Tiểu quỷ kia ngươi vừa nói gì"- Vương Phong đi vào liền nghe được câu nói của tiểu Bạch mặt đen đi vài phần, Lãnh Dực theo sau cũng nghe được câu nói của tiểu Bạch thì nhếch môi cười
Tiểu Bạch thấy Lãnh Dực hai mắt liền sáng lên nhảy xuống ghế nhào về phía Lãnh Dực cọ a cọ, Lãnh Dực ôm bé trên tay cũng mỉm cười hôn vào má bé một cái, Vương Phong cũng đưa mặt qua mặt dày nói "Cục cưng anh cũng muốn được hôn" liền nhận được một đạp của Lãnh Dực, tiểu Bạch nhìn Vương Phong cười đắc ý
Bà Lâm đẩy cửa đi vào thấy Vương Phong và tiểu Bạch một lớn một nhỏ đang giành người là Lãnh Dực cũng hết sức buồn cười, hắn không quan tâm mọi người đang nháo ra sao chỉ ngồi bên cạnh giường nắm lấy tay cậu hôn vào lòng bàn tay của cậu hết sức dịu dàng
Đã qua hai ngày nhưng cậu vẫn không tỉnh lại mà hắn cũng gần như phát điên ở bên cậu cả ngày lẫn đêm, mọi người thấy hắn như vậy cũng không vui vẻ gì, Vương Hàn được Âu Dương Thiếu Phong mang tới thăm nhưng được một chút lại ôm về nên quyết định chuyển bệnh viện cho Vương Hàn
Tiểu Bạch thấy Vương Hàn cũng liền vui vẻ nhào tới Vương Hàn gọi hai tiếng "Hàn Hàn" nhưng chưa ôm được người thì bé đã bị Âu Dương Thiếu Phong xách lên ném về cho vυ' Lâm còn đắc ý nói "Tiểu quỷ ta không có ngu ngốc như Vương Phong mà để ngươi ôm được Vương Hàn"
Lời nói của Y đã thành công chọc giận hai ngọn núi lửa một là tiểu Bạch người còn lại chính là Vương Phong, hai người âm thầm nghiến răng nghiến lợi 'Thù này nhất định phải trả', tiểu Bạch huơ nắm tay nhỏ phồng má híp mắt nhìn Âu Dương Thiếu Phong, hành động của bé đã chọc cho mọi người trong phòng cười vang
Lại qua tiếp một tuần nhưng cậu vẫn chưa tỉnh lại lúc này Vương Tuấn Khải đã nổi điên quát với ông bác sĩ "Sao người còn chưa tỉnh", tiếng quát của hắn đã làm cho ông bác sĩ sợ đến nổi run cầm cập người này thật đáng sợ
Hắn phẫn nộ lớn tiếng quát "Cút", đám bác sĩ y tá liền co giò chạy mất, đối diện với người này họ thật sự rất sợ nha, bà Lâm thấy hắn đã nổi điên nhẹ giọng an ủi "Thiếu gia ngài đừng như vậy phải kiên nhẫn rồi người sẽ tỉnh lại", hắn cũng lấy lại bình tĩnh tiếp tục ngồi cạnh cậu
Buổi tối ở trong bệnh viện chỉ còn lại Vương Tuấn Khải, tiểu Bạch và bà Lâm những người còn lại đều bị đuổi về hết, Nhất Lân chỉ đến thăm được một chút thì nghe thư ký báo cáo có người bên Chu thị đến nên liền rời đi, còn Vương Hàn dù được chuyển đến bệnh viện cùng cậu thì cũng không được thăm nhiều chỉ vừa ngồi được một chút thì đã bị người kia ôm về phòng nghỉ ngơi
Bà Lâm ra ngoài mua thức ăn còn hắn thì đang ở bên ngoài trao đổi với bác sĩ nên chỉ còn tiểu Bạch ở trong phòng với cậu, bé ngáp một cái thật dài vẫn đưa mắt nhìn cậu bất giác thấy được ngón tay cậu cử động liền mở to mắt nhìn hô lớn "Khải ca"
Hắn ở bên ngoài nghe tiếng kêu của tiểu Bạch liền chạy nhanh vào phòng thì thấy bé hướng mình cười nói "Anh ấy tỉnh rồi"
Hắn nghe tiểu Bạch nói vậy liền kích động chạy tới bên cậu thì thấy ngón tay cậu đang cử động hàng lông mi cong đang khẽ chuyển động, hắn nắm lấy tay cậu kích động nói "Bảo bối, em tỉnh rồi"
Cậu cảm nhận có tiếng ai đó đang nói cau mày mở mắt thì thấy trần nhà trắng xóa còn ngửi được mùi thuốc sát trùng, mắt khẽ chuyển động thì thấy có một người đàn ông rất đẹp trai đang nhìn mình, cậu thì thào nói "Đây là đâu? Anh là ai?"
Hắn tưởng mình nghe lầm hỏi lại "Em vừa nói gì"
"Đây là đâu? Anh là ai?"- cậu lặp lại câu hỏi
Dù hắn biết trước cậu sẽ mất trí nhớ nhưng khi cậu hỏi hắn là ai làm cho tim của hắn như bị ai đó đâm một nhát dao đang từ từ rỉ máu, tiểu Bạch cũng nghe được lời của cậu nên cũng không vui vẻ gì, hắn bình tĩnh lại nói "Không sao dù em mất trí nhớ anh cũng sẽ giúp em nhớ lại"
Cậu nghe không hiểu lời hắn cậu mất trí nhớ sao, đã xảy ra chuyện gì? Dường như cậu đã quên một thứ gì đó rất quan trọng nhưng không thể nhớ được bỗng đầu cậu đau nhức, hắn thấy cậu như vậy liền lớn tiếng gọi bác sĩ
Các bác sĩ bên ngoài nghe hắn gọi liền vội chạy vào kiểm tra cho cậu, sau khi kiểm tra xong thì thở phào một cái quay sang nói với hắn "Bệnh nhân không sao chỉ là mất đi một đoạn ký ức"
"Em ấy có thế nhớ lại không"- lúc này Vương Hàn cũng có mặt lên tiếng hỏi, bác sĩ nói "Chỉ cần từ từ nhắc lại những chuyện trước kia bệnh nhân sẽ dần nhớ lại"
"Cảm ơn bác sĩ"- Vương Hàn nói
Mọi người thấy hắn không nói gì chỉ đứng một bên nhìn tiểu Bạch đang trò chuyện với cậu, Âu Dương Thiếu Phong tiến lên nói "Cậu phải kiên nhẫn làm cho Vương Nguyên nhớ lại, không thể bỏ cuộc"
Vương Tuấn Khải đưa mắt nhìn Âu Dương Thiếu Phong, Vương Hàn và bà Lâm rồi gật đầu tiến về phía cậu, hắn sẽ không bỏ cuộc hắn sẽ giúp cậu nhớ lại hắn sẽ một lần nữa làm cậu yêu hắn, ngoại trừ hắn ra cậu không thể yêu ai và cũng không ai được phép cướp cậu, cậu chỉ là của một mình hắn
"Bảo bối một lần nữa anh sẽ làm em yêu anh, nhớ lại anh"
Thương thị
"Tổng giám đốc, Mộc tiểu thư đang bị người tổ chức Ảnh theo dõi"- Jack nói
"Người phụ nữ ngu ngốc"- Thương Ngạn cười lạnh, Mộc Y Lan đúng là không có đầu óc cô ta nghĩ chỉ cần Vương Nguyên không ở bên cạnh hắn thì cô ta có thể thay thế được sao
"Cứ để cô ta bị theo dõi một một thời gian"- Thương Ngạn ra lệnh, Jack gật đầu đi ra ngoài
Lưu thị
Trong phòng tổng giám đốc Nhất Lân ngồi đối diện với Chu Văn Tạo, sở dĩ ông ta đến đây là muốn đưa Nhất Lân vào bẫy do Thương Ngạn tạo ra
"Lưu thiếu bên chúng tôi muốn đẩy nhanh tiến độ trong kế hoạch"- Chu Văn Tạo nói
Nhất Lân mặt bình tĩnh nhìn Chu Văn Tạo từ đầu anh đã biết lão hồ ly này có ý định muốn thâu tóm Lưu thị làm cho anh không còn gì nhưng lão ta không ngờ kế hoạch của lão từ đầu đã bị phát hiện, sở dĩ lão muốn đẩy nhanh tiến độ chỉ là cái cớ để lão ta nhanh chóng xâm nhập vào Lưu thị lôi kéo những cổ đông về phía lão ta rồi dần dần thôn tính tất cả nhưng anh biết người nghĩ ra kế hoạch này không phải là lão ta mà là một người khác nhưng thật sự kế hoạch này chỉ có ý định thâu tóm Lưu thị? Người đứng sau tất cả là ai? Người này có hận thù với anh sao?
Nhất Lân cười nói "Nếu Chu tổng đã muốn đẩy nhanh tiến độ thì Lưu thiếu tôi cũng không ý kiến gì, cứ theo ý Chu tổng"
Chu Văn Tạo thấy cá đã cắn câu cũng cười vài tiếng đứng dậy bắt tay với Nhất Lân rồi trò chuyện hai ba câu rồi rời đi
Bệnh viện
Kể từ sau khi cậu tỉnh lại thì bị mất đi một phần ký ức kể từ chuyện gặp được Vương Tuấn Khải rồi sau đó ra sao thì cậu không hề nhớ được gì, Vương Tuấn Khải cũng kiên nhẫn giúp cậu nhớ lại từng chút một, mỗi ngày hắn đều ở bên cạnh cậu trò chuyện với cậu cho đến khi cậu ngủ
Hôm nay Vương Tuấn Khải có việc phải ra ngoài nên trong bệnh viện chỉ còn lại tiểu Bạch cùng Vương Hàn trò chuyện với cậu, tiểu Bạch ngồi trên giường lột vỏ quýt đút cho cậu ăn Vương Hàn thì ngồi một bên trò chuyện với cậu, trong phòng hai lớn một nhỏ cùng nhau chơi đùa
"Anh, thật sự Vương Tuấn Khải và em có quan hệ gì"- cậu hỏi
Vương Hàn thật không biết phải nói với cậu như thế nào nên đành kể lại chuyện cậu gặp hắn lúc nào rồi quan hệ hai người dần dần ra sao
"Anh nói Vương Tuấn Khải là người em yêu"- cậu há to miệng kinh ngạc mà tiểu Bạch tưởng cậu muốn ăn quýt liền đút cho cậu, Vương Hàn biết cậu sẽ có phản ứng này nên chỉ gật đầu mà mặt cậu bắt đầu đỏ lên nghĩ tới chuyện trước khi mình mất trí nhớ mình và Vương Tuấn Khải là người yêu của nhau thì cảm thấy thật xấu hổ nha
"Đúng đó, Khải ca còn muốn lấy anh làm vợ"- tiểu Bạch vừa lột vỏ quýt vừa nói, lời của tiểu Bạch làm mặt cậu càng thêm đỏ trông như quả cà chua vươn tay nhéo má bé mắng tiểu Bạch "Tiểu quỷ, không được nói bậy", may mà Vương Tuấn Khải không có ở đây nếu không cậu sẽ xấu hổ chết mất
Âu Dương Thiếu Phong bước vào thấy hai lớn một nhỏ đang nói chuyện với nhau mà mặt Vương Nguyên thì càng ngày càng đỏ, Y thắc mắc không biết hai người kia đã nói gì với cậu mà nếu có chuyện gì Y cũng không quan tâm, mỉm cười bước tới bế Vương Hàn làm cho Vương Hàn giật mình nói "Chú đang làm gì, buông tôi ra"
Âu Dương Thiếu Phong cười khẽ nói "Bế em về phòng" nói xong không nhìn hai người còn lại mà đá cửa bế Vương Hàn về phòng bệnh, Vương Hàn giận nha người này không biết anh đang nói chuyện với Vương Nguyên hay sao, Y không để ý đến ánh mắt tức giận của Vương Hàn mà một đường ôm người về phòng mà trong phòng kia cậu cùng tiểu Bạch đang mở to hai mắt nhìn cánh cửa đã khép lại không biết phải nói gì
Lúc này Vương Tuấn Khải bước vào thì thấy một lớn một nhỏ đang mở to mắt nhìn hướng cửa ra vào thì thấy buồn cười liền vào đi tới cạnh cậu mà cậu khi thấy hắn bước vào cũng bình tĩnh lại nhưng không dám nhìn hắn, nhớ lại những câu nói của Vương Hàn làm cho mặt cậu đỏ lên
Hắn thấy mặt cậu đỏ tưởng cậu bị sốt liền lấy tay sờ trán cậu nhưng đâu có nóng nhìn lại cậu thì thấy mặt cậu càng đỏ lợi hại hơn liền không biết phải làm sao "Trong người không khỏe"
"Không, không sao hết"- cậu lắc đầu nói
Lúc này tiểu Bạch vươn người qua nói nhỏ vào tai hắn, không biết tiểu Bạch đã nói gì mà hắn nhìn cậu mỉm cười, cậu cảm thấy nụ cười của hắn rất đẹp rất dịu dàng
End chap 64