Hôn Ước Với Lão Đại Hắc Bang [Khải Nguyên]

Chương 63

Chương 63: "Bảo bối, chỉ cần em không sao..."
"Các người nói cái gì"- Vương Hàn hét vào điện thoại, Âu Dương Thiếu Phong đẩy cửa phòng bệnh đi vào thì thấy mặt Vương Hàn trắng bệch liền kêu không ổn, Vương Hàn ra lệnh "Lập tức phái người đi tìm" nói xong thì tắt điện thoại muốn bước xuống giường thì Y ngăn cản lại "Đã xảy ra chuyện gì, em muốn đi đâu"

Mặt Vương Hàn lúc này đã trắng bệch trên mặt tất cả đều là lo lắng liền níu lấy áo Y lên tiếng "Giúp tôi đi tìm Vương Nguyên"

"Vương Nguyên đã xảy ra chuyện gì"- Âu Dương Thiếu Phong nghi hoặc hỏi, Vương Hàn kể lại chuyện lúc nãy thuộc hạ báo cáo cho mình làm cho Âu Dương Thiếu Phong phải hít một ngụm khí lạnh, chuyện này mà để Vương Tuấn Khải biết thì không biết hắn sẽ nổi điên như thế nào, Y tự hỏi kẻ nào chán sống mà dám đυ.ng đến tâm can bảo bối của Vương Tuấn Khải

Âu Dương Thiếu Phong hôn vào má Vương Hàn một trấn an "Tôi sẽ cho người đi tìm em đừng lo"

"Phải tìm được em ấy trước khi Vương Tuấn Khải biết được"- Vương Hàn lo lắng nói, "Chuyện gì mà không để cho Vương Tuấn Khải biết được?"- một giọng nói vang lên làm cho cả hai phải giật mình quay lại nhìn thì thấy Nhất Lân đến liền thở ra một hơi, Âu Dương Thiếu Phong đem sự việc kể lại cho Nhất Lân nghe, biểu tình của Nhất Lân cũng giống như Âu Dương Thiếu Phong tự hỏi kẻ nào chán sống dám đυ.ng tới tâm can bảo bối của Vương Tuấn Khải

"Vương Hàn cậu đừng lo mình sẽ cho người đi tìm"- Nhất Lân cũng trấn an Vương Hàn lúc này mặt đã trắng bệch

Sau ba tiếng đồng hồ phái những người giỏi nhất đi tìm nhưng vẫn không tìm được, Vương Nguyên cứ như là người không tồn tại không thể tìm được sắc mặt của ba người Vương Hàn, Âu Dương Thiếu Phong và Nhất Lân vô cùng tồi tệ

"Ai là kẻ đứng sau chuyện này? Là Lăng bang?"- Nhất Lân hỏi

"Không thể là Lăng bang"- Vương Hàn lắc đầu

Lúc này "rầm" một tiếng cửa phòng bệnh bị đá văng ra Vương Tuấn Khải mang theo cơn thịnh nộ bước vào ba người trong phòng đều hít một hơi lạnh

"Vương Nguyên em ấy đâu"- Vương Tuấn Khải hỏi

"Bị người theo dõi chiếc xe chở Vương Nguyên đã nổ tung"- Âu Dương Thiếu Phong nói, sắc mặt Vương Tuấn Khải càng thêm tệ ra lệnh cho thuộc hạ "Bắt sống Hạ Nhất Lâm mang về tổ chức Ảnh" nói xong đạp cửa đi ra ngoài, Vương Tuấn Khải hắn đã điên rồi dám đυ.ng đến bảo bối của hắn hắn sẽ cho người đó sống không bằng chết

Lâu đài Trắng

Vương Phong và Lãnh Dực dẫn người vào trong, Hạ Nhất Lâm đang ngồi trong thư phòng uống trà miệng không ngừng cong lên khi biết tin Vương Nguyên đã chết thì "rầm" một cái cửa bị đá văng ra một đám người áo đen tiến vào trong, Hạ Nhất Lâm đã từng là đại tướng nên liền phản ứng nhanh rút súng trong người ra bắn về phía đám người kia nhưng người của Vương Tuấn Khải đều là tinh anh nên liền tránh được đạn bay chỉ vài người bị thương không chết được

"Bốp bốp" tiếng vỗ tay vang lên Vương Phong nhếch môi cười tiến vào nhìn khắp thư phòng nở nụ cười khát máu "Lão già kia cho ông năm giây để bước ra đây nếu không......" nói tới đây Vương Phong ngưng lại nghịch khẩu súng trong tay "Nếu không cả nơi này sẽ nổ tung"

Hạ Nhất Lâm nấp một góc trong phòng nghiến răng tay cầm chặt khẩu súng ông không muốn chết ông còn muốn ngồi lên cái ngai vàng này, Vương Phong không vội quay sang nhìn Lãnh Dực "Cục cưng lão già kia không ra làm sao đây"

Lãnh Dực nổi sùng lên lúc này là lúc nào mà cái người này còn giỡn được lỡ để lão già kia chạy thoát thì sao liền trừng mắt với Vương Phong "Mau giải quyết lão ta đi"

Vương Phong cười khẽ tay nhéo cằm của Lãnh Dực, cục cưng của hắn lúc giận cũng thật khả ái nha làm cho hắn không thể không yêu, Lãnh Dực đã nổi cơn tam bành muốn nhào qua cho Vương Phong một đấm, Hạ Nhất Lâm thấy đối thủ lơ là muốn chạy thoát vừa nhấc chân thì một viên đạn bay tới chỗ lão ta làm cho Hạ Nhất Lâm mặt trắng bệch nhìn người bắn thì thấy đó là do Vương Phong làm mà Vương Phong thì một tay ôm eo Lãnh Dực một tay giơ súng về phía Hạ Nhất Lâm không nhìn lão nói "Muốn chạy sao , không dễ đâu"

Vương Phong vừa nói dứt lời những thuộc hạ liền tiến lên dễ dàng bắt được Hạ Nhất Lâm mặt còn trắng bệch do viên đạn lúc nãy dọa sợ

Vương Tuấn Khải nghe Vương Phong báo cáo đã bắt được Hạ Nhất Lâm cũng không vui vẻ mà vẫn giữ bộ mặt Tula mà bọn Vương Hàn cũng không ai vui được vì không biết hiện giờ cậu còn sống hay đã chết

Qua hai ngày cũng không ai biết được tin tức của cậu, tệ nhất vẫn là Vương Tuấn Khải hắn gần như không ngủ liên tục phái người đi tìm cậu khắp Anh quốc dù một căn nhà cũng không được bỏ qua nhưng chỉ đều là vô vọng vẫn không tìm được cậu, Vương Tuấn Khải đã phát điên không một ai dám tới gần hắn

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

"Tiểu Bạch chạy chậm thôi"- giọng một người phụ nữ vang lên, một cậu bé vui vẻ chạy phía trước, đôi chân ngắn chạy trong rừng rất thành thạo tránh né những viên đá trên đường

"Vυ' không bắt được con đâu"- cậu bé vừa chạy vừa quay đầu lại vẫy tay với người phụ nữ không để ý đằng trước liền vấp vào một thứ ngã nhào về phía trước, người phụ nữ thấy bé té liền hốt hoảng chạy lại lo lắng hỏi "Tiểu Bạch con có sao không"

Cậu bé lắc đầu đưa mắt nhìn vật mình vấp vào thì thấy là một cánh tay nên hoảng sợ hét lên "Có người" người phụ nữ nghe bé hét lên cũng đưa mắt nhìn thì thấy là một người con trai người đầy thương tích có vẻ là rớt từ phía trên xuống, thấy người con trai vẫn còn thở liền nói với cậu bé "Giúp vυ' mang người này đến bệnh viện"

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Tổ chức Ảnh

Vương Tuấn Khải ngồi trên chiếc ghế của lão đại đôi mắt màu nâu thẳm mang theo hàn khí nhìn người đang quỳ trước mặt, nhiệt độ trong căn phòng gần như âm độ sự im lặng của Vương Tuấn Khải đã làm cho Hạ Nhất Lâm đang quỳ trên đất càng thêm hoảng sợ

Có thể nói đây là lần đầu tiên ông đặt chân vào tổ chức Ảnh nhưng là với thân phận bị bắt chứ không phải là khách mời, ông thấy hối hận khi mình hành động quá sớm ông đã quên mất sự tồn tại của người này bên cạnh Vương Nguyên

Ông ta quá ngạo mạn nên không muốn khuất phục trước hắn liền ngửa đầu cười to "Thằng nhãi đó chết rồi, dù có muốn mày cũng không tìm được nó hahaha"

Bọn Vương Phong đứng phía sau hắn thầm kêu không ổn lão già này dám ở trước mặt Vương Tuấn Khải nói bảo bối của hắn đã chết chẳng khác nào đã chọc cơn giận của hắn, Vương Tuấn Khải sắp điên rồi!

Hạ Nhất Lâm sau khi cười xong đưa mắt nhìn Vương Tuấn Khải muốn thấy sự đau khổ trong hắn nhưng không ông đã lầm rồi hắn không hề đau khổ mà hắn đang nở một nụ cười......một nụ cười của ác quỷ

Vương Tuấn Khải cười "Có biết đυ.ng vào người của tôi hậu quả sẽ như thế nào không"

Hạ Nhất Lâm thấy Vương Tuấn Khải đang nhìn mình đôi mắt màu nâu thẳm hiện lên tia ác độc làm cho Hạ Nhất Lâm sợ hãi, bỗng lúc này có một thuộc hạ đi vào "Lão đại, Mộc tiểu thư muốn gặp ngài" thuộc hạ vừa nói hết bọn Vương Phong liền kinh ngạc ả ta dám vác xác đến đây mà nhìn lại Vương Tuấn Khải thì thấy hắn đang cười

"Cho cô ta vào"- hắn ra lệnh

Mộc Y Lan bước vào trên môi là một nụ cười dịu dàng vừa thấy hắn liền gọi một tiếng "Khải" làm cho bọn Vương Phong càng kinh ngạc cô ta muốn đến đây nộp mạng sao

Hôm nay Mộc Y Lan dám đến đây là do cô ta biết được tin tiện nhân Vương Nguyên kia đã chết nên cô ta biết cơ hội của mình đã đến, lúc này đây cô ta sẽ ở bên cạnh hắn để làm cho hắn quên đi tiện nhân Vương Nguyên kia để hắn chỉ yêu một mình cô ta

Nghĩ tới đây Mộc Y Lan liền bước về phía hắn cười ngọt ngào với hắn cô ta còn muốn hôn vào đôi môi mỏng khêu gợi kia nhưng chưa chạm tới đã bị tay hắn che lại Mộc Y Lan liền vờ xấu hổ nói "Em xin lỗi"

"Mộc tiểu thư có chuyện gì muốn nói với tôi sao"- hắn cười khẽ hỏi

"Em nhớ anh nên mới tới đây"- Mộc Y Lan vờ xấu hổ đỏ mặt nói nếu là người đàn ông khác thấy dáng vẻ này của cô ta liền bị đánh gục nhưng người trước mặt này là Vương Tuấn Khải chỉ ôn nhu với một mình Vương Nguyên chứ không phải ai khác

"Tổ chức ảnh là nơi dễ ra vào vậy sao"- hắn vẫn cười khẽ, nói xong liền không quan tâm đẩy mạnh Mộc Y Lan làm cho cô ta ngã về phía sau ngang hàng với Hạ Nhất Lâm đang quỳ "Mang cô ta ra ngoài, đừng để cô ta xuất hiện trước mặt tôi" hắn ra lệnh

Mộc Y Lan bị ngã đau còn đang chật vật nghe hắn nói vậy liền ngẩng đầu mở to mắt nhìn hắn mắt ngập nước hỏi "Khải, anh không thể làm vậy với em......em có thể ở bên cạnh anh......dù gì tiện nhân Vương Nguyên kia cũng đã chết..." "Câm miệng" Mộc Y Lan chưa nói hết đã bị một tiếng quát của hắn ngăn lại, bị hắn quát sắc mặt của cô ta dần trắng bệch

"Tại sao em không thể bằng được tiện nhân Vương Nguyên kia sao...em mới xứng là người ở bên cạnh anh..."- Mộc Y Lan nói, cô ta nghĩ cô ta có gì không bằng tiện nhân kia chứ

Vương Tuấn Khải đã không chịu nổi những lời nói của cô ta nữa, cô ta nghĩ cô ta là ai mà dám gọi bảo bối của hắn là tiện nhân cô ta không muốn sống nữa sao "Mang cô ta ra ngoài" hắn ra lệnh, hắn cũng cho người mang Hạ Nhất Lâm ra ngoài, hắn sẽ từ từ hành hạ hai người này

Vương Phong đứng phía sau nói nhỏ vào tai Lãnh Dực "Cục cưng em thấy có phải cô ta bị điên rồi không", Lãnh Dực không nói chỉ liếc mắt nhìn Vương phong

Lúc này một thuộc hạ khẩn trương đi vào "Lão đại đã tìm được Vương Nguyên thiếu gia" vừa nói xong liền thấy Vương Tuấn Khải đứng bật dậy "Em ấy ở đâu" người kia liền nói "Vương Nguyên thiếu gia đang ở bệnh viện bị thương rất nặng" nghe tới đây mặt hắn liền đen đi vài phần bước nhanh ra ngoài bọn Vương Phong cũng chạy theo phía sau, Vương Nguyên còn sống là được nếu không Vương Tuấn Khải sẽ hóa điên

Âu Dương Thiếu Phong ngồi trong phòng bệnh canh chừng Vương Hàn nhận điện thoại nghe Vương Phong nói đã tìm được Vương Nguyên liền nhếch môi cười tắt máy, Vương Hàn thấy Y nhận điện thoại xong thì cười cũng thắc mắc Y cười chuyện gì

Âu Dương Thiếu Phong nhìn Vương Hàn hỏi "Em nói xem tôi vừa nhận được tin gì", Vương Hàn bĩu môi nói "Chú nhận được tin gì làm sao tôi biết được"

Âu Dương Thiếu Phong nhéo cằm của Vương Hàn "Con mèo này không ngoan chút nào", Vương Hàn giận nha Y lúc nào cũng khi dễ mình liền kéo tay đang nhéo cằm mình xuống quay mặt đi chỗ khác

Âu Dương Thiếu Phong cười khẽ giận rồi sao người của Y lúc giận thật là khả ái, Âu Dương Thiếu Phong cũng không đùa với Vương Hàn nữa nói "Đã tìm được Vương Nguyên rồi" đúng như Y dự đoán Vương Hán liền quay đầu lại mắt sáng lên như mắt mèo hỏi Y "Thật sao" Âu Dương Thiếu Phong gật đầu Vương Hàn liền xoay người xuống giường thì bị Y cản lại trừng mắt cảnh cáo "Muốn làm loạn"

"Tôi muốn đến chỗ của Nguyên Nguyên"- Vương Hàn nói

"Ngày mai sẽ cho em đi"- Âu Dương Thiếu Phong bế Vương Hàn về giường còn cảnh cáo "Dám làm trái lệnh liền biết hậu quả", Vương Hàn ủy khuất nằm lại trên giường, người đàn ông này thật ngang ngược, Y cũng cười khổ người này không biết mình cũng đang bị thương sao không thể ở yên một chỗ để Y đừng lo lắng sao

Vương Tuấn Khải cấp tốc lái xe đi đến bệnh viện, bọn Vương Phong lái xe đuổi theo không ngừng cảm thán "Lão đại không coi đèn đỏ ra gì sao" những người còn lại cũng gật đầu đồng tình với lời nói của Vương Phong, Lưu Chí Hoành và Thiên Tỷ ngồi phía sau nhất là Thiên Tỷ bị bất ngờ về khả năng lái xe của Vương Tuấn Khải

Xe ngừng trước bệnh viện hắn liền đi nhanh vào trong hỏi "Vương Nguyên đang ở đâu", cô y tá lật sổ nói "Bệnh nhân Vương Nguyên đang ở phòng......cấp cứu" vừa nói cô ta vừa ngẩng đầu lên thì thấy đó là một người đàn ông hết sức đẹp trai cô ta đã hoàn toàn bị người này hấp dẫn

Vương Tuấn Khải không thèm nhìn cô y tá chạy nhanh tới phòng cấp cứu thì thấy một người phụ nữ trung niên và một cậu bé đang ngồi ở phía trước chờ, người phụ nữ trung niên nghe tiếng bước chân ngẩng đầu lên liền nhận ra người kia là ai hô một tiếng "Thiếu gia"

Vương Tuấn Khải nghe có người gọi mình liền đưa mắt nhìn kỹ người phụ nữ trung niên thì mới nhận ra đó là ai "Vυ' Lâm, tiểu Bạch"

"Khải ca"- cậu bé cười vui vẻ gọi

"Tiểu Bạch sao hai người lại ở đây"- Vương Tuấn Khải hơi thắc mắc hỏi

Bà Lâm trả lời "Ta cùng tiểu Bạch mang một người bị thương tới đây"

Hắn hơi nghi ngờ người được vυ' Lâm mang tới là cậu liền đưa điện thoại có hình cậu cho bà Lâm xem "Có phải người này" bà Lâm gật đầu

"Sao vυ' tìm được Vương Nguyên"- hắn hỏi

"Ta cùng tiểu Bạch du lịch đến đây ở một căn nhà dưới chân núi, lúc tiểu Bạch đang chơi thì phát hiện người này"- bà Lâm kể lại, sắc mặt hắn cũng tốt lên một chút cũng may người tìm được cậu là vυ' Lâm lại đưa mắt nhìn căn phòng cấp cứu thì đèn xanh vẫn chưa bật lên

"Khải ca anh trai trong đó là ai"- tiểu Bạch thắc mắc hỏi

"Người trong đó sẽ là chị dâu của em"- hắn mỉm cười với cậu bé, bà Lâm nghe người con trai trong đó sẽ là vợ cậu cũng vui vẻ hỏi "Con đã tìm được ý trung nhân rồi sao", hắn gật đầu

Lúc này đèn phòng cấp cứu chuyển thành màu xanh bác sĩ đẩy cửa đi ra hắn liền tiến lên hỏi "Em ấy sao rồi", bác sĩ nhìn người đàn ông khí thế bức người trước mặt hơi hoảng nói "Cậu ấy chỉ bị thương bên ngoài chỉ cần tịnh dưỡng sẽ khỏi, nhưng lúc tỉnh lại có thể sẽ bị mất trí nhớ do ngã từ trên cao xuống"

Nghe tới đây mọi người liền hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt Vương Tuấn Khải có một chút tốt nay càng thêm tệ

"Bảo bối chỉ cần em không sao dù có mất trí nhớ anh cũng sẽ làm em nhớ lại"

End chap 63

- - - - - - - - - - - - - - - - - -

HAPPY NEW YEAR  (11h55-chủ nhật, ngày 7/2/2016)