Chương 62: "Người đã chết"......
Bar Mị ẢnhThiên Thiên đi theo Vương Hàn vào đây, từ lúc rời khỏi phòng ăn cô đã thấy Vương Hàn rất lạ nên quyết định đi theo Vương Hàn đến đây mà Vương Hàn lại không hề biết có người đi theo mình
Anh chọn một góc ít người trong quán bar ngồi xuống bắt đầu uống rượu, bây giờ trong đầu anh chỉ có lời nói của Phong Khiết
"Âu Dương Thiếu Phong đã trở về......"
Y thật sự đã trở về rồi sao? Lúc biết được tin này trong lòng anh có chút vui mừng nhưng cũng có chút sợ hãi trong lòng liền rối lên một trận, lắc mạnh đầu làm cho mình tỉnh táo anh không muốn vì Y mà mình lại trở nên rối thành một trận như thế này, từng ly rượu mạnh được uống cạn anh muốn mượn rượu để quên đi hết......
Thiên Thiên ngồi gần đó nhíu mày nhìn Vương Hàn điên cuồng uống rượu, đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Người trong điện thoại đã nói gì mà Vương Hàn lại như vậy
Thiên Thiên không thể bỏ mặc Vương Hàn uống say như thế liền đứng dậy đi đến chỗ Vương Hàn mà cô không hề biết có một nhóm người đang theo dõi hai người, một tên nói "Mày có chắc đó là Vương Hàn" tên khác gật đầu
Thiên Thiên đi tới chỗ Vương Hàn, Vương Hàn thấy có người đến chỗ mình cũng không quan tâm người đến là ai chỉ tiếp tục uống rượu, Thiên Thiên muốn lên tiếng gọi Vương Hàn thì có một đám người từ phía sau lên tiếng mỉa mai "Vương Hàn thiếu gia đây sao"
Vương Hàn nghe thấy người gọi tên mình hơi ngảng đầu nhìn thì thấy một cô gái đứng trước mặt mình phía sau còn có một nhóm người đang đi tới mục đích chính là gây chuyện, Thiên Thiên quay đầu nhìn cũng thấy một nhóm người đang bước về phía này trong lòng thầm kêu không ổn muốn kéo Vương Hàn rời đi nhưng ngay cả một cái nhấc chân cô cũng không làm được
Vương Hàn cảm thấy khó chịu vì có quá nhiều người ở đây liền quát "Cút", tiếng quát của Vương Hàn đã chọc giận nhóm người kia và cũng là cái cớ để đám người kia gây sự, nhóm người cười nham hiểm rồi đồng loạt tiếng lên bao vây Vương Hàn bắt đầu đánh, Vương Hàn đã say đứng lảo đảo tung nấm đấm về phía nhóm người kia nhưng không đánh trúng được mà ngược lại còn bị đánh thê thảm, Thiên Thiên hét lên "Dừng lại...không được đánh..." nói xong muốn chạy lại với Vương Hàn nhưng bị một tên giữ lại, nước mắt cô bắt đầu rơi không ngừng gọi tên Vương Hàn, Vương Hàn nghe có người gọi mình nhưng không biết là ai, cả thân thể đau nhứt chỉ biết nhắm mắt lại cho bọn người kia đánh
Đúng lúc này vang lên một tiếng "Đoàng" một tên trong đám người đang đánh bỗng dưng ngả xuống sau gáy máu không ngừng tuông ra làm cho những tên còn lại cả kinh nhìn xung quanh thì thấy ở phía sau có một người đàn ông đang cầm súng đôi mắt màu xám tro mang theo hàn khí gương mặt đầy sát khí nhìn những tên đó, Thiên Thiên cũng đưa mắt thì nhìn thấy một người đàn ông đang từng bước tiếng về phía này đến bên cạnh Vương Hàn ôm Vương Hàn vào lòng
Nhóm người còn lại đứng nhìn người đàn ông kia đi lướt qua họ đi tới Vương Hàn tên cầm đầu tức giận quát "Mày là ai"
Vương Hàn nghe tiếng quát hơi mở mắt nhìn thì thấy một đôi mắt xám tro đang nhìn mình liền kinh ngạc, tại sao Y lại ở đây?
Âu Dương Thiếu Phong thấy Vương Hàn nhìn mình trong mắt đều là kinh ngạc liền nhếch môi cười, sau khi Phong Khiết gọi điện thoại cho Vương Hàn Y liền không chờ được Vương Hàn quay về Trung Quốc liền ném công việc lại cho Phong Khiết và Lãnh Ưu tự mình bay đến Anh quốc, vừa xuống tới sân bay đã nghe thuộc hạ báo cáo Vương Hàn đang ở đây cũng liền tới đây nhưng bước vào thấy Vương Hàn bị một đám người đánh trong lòng liền bừng lên lửa giận
Y nhìn bảo bối mình yêu thương bị đánh liền đau lòng nếu có thể Y sẽ chịu thay cho Vương Hàn và những người kia sẽ phải trả giá cho việc làm tổn thương bảo bối của Y, nghĩ tới đây Âu Dương Thiếu Phong liền lên tiếng "Bắt sống hết đám người này"
Âu Dương Thiếu Phong muốn ôm Vương Hàn rời đi nhưng có một cô gái chạy đến trước mặt ngăn cản "Anh là ai? Không được mang anh ấy đi" Thiên Thiên thấy người đàn ông này muốn mang Vương Hàn rời đi liền ngăn cản
Âu Dương Thiếu Phong nhìn cô gái trước mặt đánh giá, cô gái này không thể nói xinh đẹp nhưng có gương mặt thanh tú, Âu Dương Thiếu Phong cười lạnh, Y muốn mang người của mình đi ai có thể cản, Âu Dương Thiếu Phong nhàn nhạt nói "Người của tôi không cần cô quan tâm" nói xong liền đi lướt qua người Thiên Thiên
Thiên Thiên bất động nhìn Âu Dương Thiếu Phong lướt qua mình trong đầu của cô vang lên câu nói lúc nãy "Người của tôi không cần cô quan tâm......người của tôi......" là có ý gì, Vương Hàn là người của người đàn ông đó? Không thể nào Thiên Thiên lắc mạnh đầu lúc này cô cần biết người đàn ông kia là ai, có quan hệ gì với Vương Hàn và tại sao đám người kia lại gây sự với Vương Hàn
Âu Dương Thiếu Phong ôm Vương Hàn vào xe nhìn trên người của Vương Hàn ở đâu cũng có vết thương làm cho Y không khỏi đau lòng, người này dù có đau đến mức nào cũng không nói cho người khác biết lúc này cũng vậy làm cho Âu Dương Thiếu Phong vừa yêu vừa giận
Vương Hàn cảm nhận cả thân thể như vừa bị xe cán qua khắp nơi đều phát đau khó khăn mở mắt thì thấy mình đang ở trên xe mà còn khủng khϊếp hơn là mình đang nằm trong lòng một người, không cần ngẩng đầu lên anh cũng biết người kia là ai cách tốt nhất vẫn là giả vờ bất tỉnh, đang muốn nhắm mắt lại thì nghe tiếng nói "Nếu có gan giả vờ bất tỉnh thì tốt nhất là đừng tỉnh nữa"
Vương Hàn biết kế hoạch của mình đã bị người kia phát hiện liền hít một hơi mở mắt ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thiếu Phong, Vương Hàn có thể cảm giác được bàn tay đang ôm eo mình đang dần siết chặt lại liền cúi đầu im lặng, Âu Dương Thiếu Phong nhàn nhạt nói "Em không có gì muốn nói với tôi"
Vương Hàn suy nghĩ mình có gì muốn nói với ông chú này chứ nên tiếp tục im lặng, Âu Dương Thiếu Phong tiếp tục nói "Ngẩng đầu", Vương Hàn máy móc làm theo vừa ngẩng đầu lên liền nhận được một nụ hôn điên cuồng từ Âu Dương Thiếu Phong, anh chỉ biết há miệng cắn vào môi của Âu Dương Thiếu Phong
Âu Dương Thiếu Phong bị cắn liền buông Vương Hàn ra hơi tức giận nói "Em dám cắn tôi"
Vương Hàn không chịu thua đáp lại "Tôi là cái gì mà không dám cắn chú"
Tiếng chú của Vương Hàn đã thành công chọc giận Y đã bao nhiêu năm nhưng Vương Hàn vẫn không sửa được xưng hô làm cho Y rất giận nhưng không thể làm gì
Âu Dương Thiếu Phong thu lại tức giận híp mắt nhìn Vương Hàn, người này từ lúc rời khỏi Y đã gầy đến như vầy liền quyết định phải bắt về nuôi cho mập lên như trước, Vương Hàn không để ý đến cái nhìn của Âu Dương Thiếu Phong mà tìm cách leo xuống khỏi người của Y nhưng lại bị Y ôm chặt nên liền cáu lên
Âu Dương Thiếu Phong nhìn Vương Hàn đang phát cáu chỉ ra lệnh cho thuộc hạ "Đến bệnh viện" "Không cần" Vương Hàn liền cự tuyệt, Âu Dương Thiếu Phong nghiêm mặt nói "Nghe lời" nói xong nhéo nhẹ vào eo Vương Hàn
Tới bệnh viện Âu Dương Thiếu Phong bế Vương Hàn vào trong các bác sĩ rất nhanh liền đến kiểm tra cho Vương Hàn, Vương Hàn được đưa đến phòng vip buồn bực nắm trên giường, Âu Dương Thiếu Phong sau khi nói chuyện với bác sĩ bước vào trong thì thấy Vương Hàn xù lông liền bước tới cười khẽ nâng cằm Vương Hàn hỏi "Cô gái lúc nãy là ai"
"Cô gái nào?"- Vương Hàn khó hiểu hỏi
"Cô gái trong quán bar"- Âu Dương Thiếu Phong trả lời
Vương Hàn suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không nhận ra được cô gái kia là ai cũng không nhìn rõ mặt nên lắc đầu không biết, Y cũng không hỏi nữa để Vương Hàn nghỉ ngơi còn mình thì ra ngoài, Vương Hàn thấy Y rời đi cảm thấy trống vắng và giận người đàn ông này rất vô tình, Vương Hàn cũng không nghĩ rằng mình lại giận khi Âu Dương Thiếu Phong rời đi không ở bên cạnh mình, nghĩ nghĩ một lúc cảm thấy mệt liền nhắm mắt ngủ không suy nghĩ nữa
Lâu đài Trắng
Vương Tuấn Khải nhận điện thoại nghe thuộc hạ báo cáo Âu Dương Thiếu Phong đã tới Anh quốc liền nhếch môi cười tắt điện thoại, lúc này cậu đang ở trong thư phòng nói chuyện với Hạ Nhất Lâm, hắn luôn muốn cho lão già này một viên đạn nhưng không thể vì lúc này chỉ có lão ta biết nơi ba mẹ của cậu đang trốn
Một lúc sau cậu trở về phòng cười vui vẻ đi vào còn hô một tiếng "Khải" rồi nhào về phía hắn hôn một cái, buồn bực trong lòng hắn liền xua đi hết hắn vui vẻ ôm cậu nở nụ cười hỏi "Bảo bối có chuyện gì vui sao"
Cậu vui vẻ cười nói "Hạ Nhất Lâm đã nói ra chỗ của ba mẹ"
"Hạ Nhất Lâm chịu nói cho em biết"-hắn ngạc nhiên hỏi, cậu cười khanh khách gật đầu "Ông ta không muốn nói cũng phải nói" (Au: tui cũng muốn biết nha), hắn cười khẽ hôn cậu một cái bảo bối của hắn thật là thông minh mà Hạ Nhất Lâm đang ở một căn phòng khác tức giận đến không ngừng đập vỡ những thứ trong phòng, Vương Khắc Kiệt ngồi một bên đọc sách không nói gì
Hạ Nhất Lâm sau một hồi tức giận đã bình tĩnh trở lại đưa mắt nhìn Vương Khắc Kiệt "Chúng ta phải nghĩ cách gϊếŧ thằng nhãi ranh Vương Nguyên đó"
"Không cần vội cứ để nó gặp ba mẹ của nó"- Vương Khắc Kiệt vừa đọc sách vừa trả lời, Hạ Nhất Lâm chỉ còn cách nhẫn nhịn chờ đến lúc cậu gặp ba mẹ sau đó lão ta cho bọn họ chết một lượt, nghĩ tới đây Hạ Nhất Lâm nở nụ cười quỷ dị
"Em có muốn anh đi cùng"- hắn hỏi
"Không, em muốn một mình đến đó"- cậu nói, hắn chỉ biết gật đầu đáp ứng, bảo bối của hắn một khi đã quyết định sẽ không thay đổi được
Tại căn nhà gỗ......
Nhất Lân lưu lại căn nhà gỗ một đêm ngày hôm sau chuẩn bị rời đi Lâm Tiết Tư ôm anh lại không muốn anh rời đi, Nhất Lân nở nụ cười xoa đầu "Ngoan, tôi sẽ trở lại" nói xong liền gỡ tay Lâm Tiết Tư đang ôm mình ra xoay người rời đi, anh giữ người này chỉ muốn người con trai kia xuất hiện, sau khi anh về Anh quốc người kia cũng liền nhanh biến mất
"La Đình Tín đến cuối cùng em muốn làm gì"
Nhất Lân cho xe chạy về Lưu thị, chiếc xe dừng trước Lưu thị Nhất Lân bước vào trong thư ký chạy tới thông báo "Tổng giám đốc có Âu Dương tiên sinh đang chờ ngài"
"Tôi biết rồi"- Nhất Lân nói, không ngờ Âu Dương Thiếu Phong lại đến nhanh như vậy chỉ nhếch môi cười bước vào thang máy, đẩy cửa vào thì thấy Âu Dương Thiếu Phong đang ngồi trên sofa nhếch môi cười như biết trước được người đẩy cửa đi vào là Nhất Lân
Nhất Lân cũng nhếch môi cười hỏi "Vương Hàn đã bị anh bắt được rồi sao", Âu Dương Thiếu Phong chỉ cười sung sướиɠ làm cho Nhất Lân giật giật khóe miệng có ý định muốn đánh người
"Đến có chuyện gì"- Nhất Lân hỏi
"Chú có biết người này"- Âu Dương Thiếu Phong đưa tấm hình chụp một cô gái cho Nhất Lân xem, Nhất Lân nhìn người trong tấm hình hơi nhíu mày "Tại sao anh biết Thiên Thiên"
"Cô ta tên Thiên Thiên"- Âu Dương Thiếu Phong hỏi
"Nó là em họ của tôi Lục Thiên Thiên"- Nhất Lân nghi hoặc trả lời, tự hỏi tại sao Âu Dương Thiếu Phong lại biết Thiên Thiên nhìn lại Âu Dương Thiếu Phong thì chỉ thấy Y cười khẽ càng làm cho Nhất Lân cảm giác không ổn liền hỏi "Có chuyện gì sao"
"Vương Hàn có quan hệ gì với cô gái này"- Âu Dương Thiếu Phong không trả lời mà hỏi ngược lại Nhất Lân, Nhất Lân lúc này không biết phải trả lời như thế nào, chẳng lẽ nói em họ mình một chút nữa là thành một đôi với Vương Hàn sao, Y thấy Nhất Lân hơi lưỡng lự liền biết là có chuyện hăm dọa hỏi "Nếu chú không nói sự thật thì cô gái tên Thiên Thiên chết chắc"
Nhất Lân lúc này trong lòng chỉ biết gào thét, lôi mười tám đời tổ tông của Vương Hàn ra mà lần lượt hỏi thăm mà nhìn lại Âu Dương Thiếu Phong trước mặt đang trừng mắt hăm dọa chỉ biết hít một hơi thật sâu đem toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối không thiếu một chữ ra nói cho Âu Dương Thiếu Phong nghe
Âu Dương Thiếu Phong nghe xong chỉ cười khẽ không nói gì đứng lên rời khỏi Lưu thị
"Vương Hàn em chết với tôi......dám hôn người phụ nữ khác......"
Vương Hàn đang nằm trên giường bệnh rùng mình một cái mà không biết lý do tại sao
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Sau khi Hạ Nhất Lâm nói nơi ở của ba mẹ mình ra cậu liền đi tới đó, cậu cùng hai thuộc hạ của hắn lái xe đi đến, ba mẹ cậu được đem đến một biệt thự trên núi con đường rất khó đi, đường đi là những đường cong nguy hiểm nếu lái xe không cẩn thận có thê mất mạng như chơi, hắn vẫn ở lại trong lâu đài Trắng cứ có cảm giác không yên lo lắng cậu sẽ xảy ra chuyện, nếu bảo bối của hắn xảy ra chuyện gì người đầu tiên hắn tìm đến chính là Hạ Nhất Lâm
Chiếc xe của cậu chạy vào đường núi hiểm trở thì không biết phía sau cũng có một chiếc xe khác đang bám theo phía sau, những người trong chiếc xe kia thấy thời cơ đã đến liền giơ súng bắn về trước xe chở cậu, một trong hai người đi theo bảo vệ cậu đã chết người còn lại cố gắng lái xe nhanh về phía trước
Đến khúc cua cũng là lúc viên đạn bắn tới phát ra một tiếng "ầm" cực lớn chiếc xe nổ tung chiếc lao xuống vực, "Xoảng" một tiếng chiếc ly trong tay hắn vỡ thành từng mảnh trên sàn nhà
"Người đã chết"- một giọng nói vang lên trong điện thoại, Hạ Nhất Lâm nở nụ cười
End chap 62
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Chap tiếp theo sẽ được đăng vào giao thừa lúc 12h00 tối