Chương 61: Đỏ và trắng......
Nhà hàng Thủy Quốc Đúng như tên gọi của nó nhà hàng được thiết kế rất độc đáo nhìn từ bên ngoài thì thấy là một bức tường màu nâu đỏ nhưng khi bước vào trong thì chẳng khác gì một thành phố dưới nước, trần nhà màu xanh của biển, bức tường thủy tinh bên trong chứa nước còn có những loại cá quý hiếm ngay cả san hô và rong biển cũng có
Sàn nhà cũng là một tấm kính thủy tinh lớn chịu lực bên dưới tấm kính chính là nước và tất nhiên những con cá cũng xuất hiện bên trong, những cây cột trong nhà hàng cũng được thợ điêu khắc thành những bức tượng mỹ nhân ngư
Ánh sáng màu vàng nhạt phát ra từ những bóng đèn làm giảm đi cảm giác lạnh từ những bức tường nước bên trong nhà hàng
Nhất Lân ngồi đối diện một người đàn ông trung niên, người này là Chu tổng của Chu thị hai người đang bàn chuyện hợp tác làm ăn, Chu Văn Tạo không ngừng nở nụ cười nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ khinh thường nhưng Chu Văn Tạo không ngờ Nhất Lân không đơn giản như vậy anh nhìn ra được lão già này có âm mưu nhưng giả vờ ngu ngốc xem ông ta sẽ làm gì
Nhất Lân cười với ông ta "Chu tổng hợp tác vui vẻ" nói xong đứng lên bắt tay với ông ta, Chu Văn Tạo vẫn đắc ý nên không biết Nhất Lân đã nhìn ra ý đồ của mình liền vui vẻ đứng lên bắt tay với Nhất Lân
Nói chuyện xong Chu Văn Tạo liền lấy cớ rời đi Nhất Lân ngồi lại bàn nhìn Chu Văn Tạo rời đi nhếch môi một cái rồi uống hết ly rượu trong tay, bỗng một thân ảnh đi lướt qua người anh Nhất Lân thấy thân ảnh này rất quen thuộc quay đầu nhìn thì thấy người kia đã biến mất, lúc này anh nhớ tới một người, người đã bị anh giam cầm......
Một căn nhà gỗ nhỏ được xây dựng giữa một biển hoa hồng trắng mùi hương nhàn nhạt của hoa lan tỏa khắp biển hoa, cửa sổ của căn nhà đang mở trên khung cửa sổ có một thân ảnh đang ngồi trên đó bên cạnh là một chậu hoa hồng trắng, ngón tay như bạch ngọc của người kia lướt qua từng bông hoa đôi mắt phượng vô hồn nhìn những bông hoa rồi ngón tay chậm rãi di chuyển hướng về những chiếc gai trên cây hoa hồng, rất nhẹ nhàng ngón tay đâm vào gai những giọt máu đỏ tươi liền xuất hiện nhưng đôi mắt vô hồn kia không hiện lên chút đau đớn
Ngón tay lại chậm rãi đưa lên trên cao từng giọt máu rơi xuống những cánh hoa hồng lúc này môi người kia vẽ lên một nụ cười bàn tay bất động trong không trung mặc cho những giọt máu rơi xuống, bỗng cửa phòng bị đẩy ra một người phụ nữ trung niên bước vào nở nụ cười nhưng khi thấy cảnh tượng trong phòng liền cứng ngắt lại hoảng hốt chạy tới phía người kia "Tiểu Tư con đang làm gì vậy" bà thật sự bị người con trai này dọa sợ rồi liền kéo người kia xuống cầm máu, người kia vẫn không phản ứng mặt cho bà Lưu kéo xuống
"Tiểu Tư con đang nghĩ gì mà lại làm vậy"- bà Lưu lo lắng muốn biết nguyên nhân, Lâm Tiết Tư đưa mắt nhìn bà hỏi "Dì Lưu, hôm nay Nhất Lân có tới không"
"Hôm nay......thiếu gia không tới"- bà Lưu khó khăn nói
Ánh mắt chờ đợi của Lâm Tiết Tư liền biến mất thay vào đó là ánh mắt vô hồn ban nãy, bà Lưu thấy như vậy chỉ biết thở dài Lâm Tiết Tư đã bị thiếu gia "giam cầm" ở đây một năm rồi, cậu con trai này lúc đầu rất được thiếu gia yêu thương nhưng không biết vì lý do gì thiếu gia lại vứt bỏ cậu con trai này ở đây, lần đầu nhìn thấy Lâm Tiết Tư là lúc cậu bị đưa đến đây để bà chăm sóc bà nhìn thấy Lâm Tiết Tư rất giống một người lúc đó bà nghĩ đến Lâm Tiết Tư rất giống một người chính là cô Nhược Hi nhưng nói vậy không đúng phải là An Nhược Hi và Lâm Tiết Tư đều rất giống người kia......
Lâm Tiết Tư sau khi được bà Lưu băng vết thương lại liền ngồi thẫn thờ suy nghĩ, bà Lưu thấy vậy chỉ biết thở dài rời khỏi phòng, đến cuối cùng đứa nhỏ này đã làm chuyện gì khiến thiếu gia phải nổi giận
Buổi tối, căn nhà gỗ yên lặng đứng giữa biển hoa hồng trắng ánh sáng từ trong nhà làm giảm đi sự lạnh lẽo của ban đêm, Lâm Tiết Tư ngồi phía sau khung cửa sổ đôi mắt phượng nhìn vào bóng tối không gian xung quanh im lặng
Trong bóng tối bỗng xuất hiện ánh sáng từ một chiếc xe đang chạy về hướng căn nhà gỗ, Lâm Tiết Tư trong phòng kích động khi thấy chiếc xe kia như ẩn như hiện trong màn đêm liền chạy nhanh ra khỏi phòng đứng trước cửa căn nhà gỗ trên môi vẽ lên một nụ cười, bà Lưu thấy Lâm Tiết Tư liều mạng chạy ra ngoài cũng không ngăn lại chỉ đứng trong nhà bếp nở một nụ cười khó khăn
Chiếc xe dừng trước căn nhà gỗ người lái xe liền đi ra mở cửa xe phía sau, sau cửa xe liền xuất hiện một người đàn ông đang chậm rãi bước xuống xe đi về phía căn nhà gỗ
Lâm Tiết Tư mở cửa ra liền thấy Nhất Lân đang đi tới liền cười ngọt ngào chân trần chạy về phía Nhất Lân ôm lấy anh hô lớn "Nhất Lân anh tới rồi"
Nhất Lân không đẩy Lâm Tiết Tư ra chỉ nhẹ nhàng ôm eo người kia cũng cười như không cười "Tiểu Tư tại sao lại đi chân trần"
Lâm Tiết Tư bị Nhất Lân nhắc nhở liền xấu hổ le lưỡi nói "Quên mất"
"Vào nhà thôi"- Nhất Lân vẫn cười như không cười ôm eo Lâm Tiết Tư vào nhà, bà Lưu từ phòng bếp đi ra thấy Nhất Lân liền cuối đầu cung kính nói "Thiếu gia", Nhất Lân gật đầu với bà rồi đưa Lâm Tiết Tư về phòng, Lâm Tiết Tư lúc này trên mặt đều mang ý cười đôi mắt phượng cong thành một đường, Nhất Lân nhìn đôi mắt đang cười của Lâm Tiết Tư liền nhớ đến khuôn mặt cười hạnh phúc của người kia, cố làm cho mình tỉnh táo Nhất Lân không nhìn Lâm Tiết Tư đi về phòng
Lâm Tiết Tư thấy Lưu Nhất Lân đang vui vẻ với mình nhưng lại bỏ đi về phòng trước như tránh xa điều gì đó gương mặt vui vẻ của Lâm Tiết Tư liền biến mất thay vào đó là một nụ cười bi thương mấp máy môi tự nói với chính mình nhưng cũng như muốn nói cho Nhất Lân nghe "Anh vẫn không chấp nhận em sao......"
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Vương Hàn đang ngồi trong phòng ăn đối diện là Thiên Thiên hai người không nói gì chỉ lo ăn phần của mình bỗng tiếng chuông điện thoại của Vương Hàn reo lên, Vương Hàn bắt máy một giọng nói trong điện thoại vang lên "Vương Hàn báo cho cậu biết Âu Dương Thiếu Phong đã trở về" giọng nói đó chính là của Phong Khiết còn mang theo nụ cười hớn hở khi người gặp họa
Câu nói của Phong Khiết làm cho Vương Hàn bất động ngây người không biết nói gì Thiên Thiên thấy Vương Hàn ngây người cũng thắc mắc đã xảy ra chuyện gì
Sau một lúc Phong Khiết thấy không ai trả lời liền nhắc nhở "Vương Hàn cậu còn đó không"
Lúc này Vương Hàn mới trả lời "Cậu nói người đàn ông kia đã trở về"
"Đúng vậy"- Phong Khiết trả lời
Vương Hàn không nói gì tắt điện thoại đứng dậy có chút khẩn trương đi ra khỏi phòng ăn, Thiên Thiên không hiểu tại sao Vương Hàn lại vội vàng như vậy mà Phong Khiết ở đầu dây bên kia thấy điện thoại bị ngắt kết nối hơi tức giận nhưng liền nở nụ cười chạy tới ôm bảo bối Lãnh Ưu của mình hôn một cái......kết quả chính là bị Lãnh Ưu cho một đấm vào mặt, Lãnh Ưu tức giận hét lớn "Cút"
Âu Dương Thiếu Phong ngồi một bên nhìn Phong Khiết bị chà đạp cũng không quan tâm, chính hắn đã nhờ Phong Khiết thông báo cho Vương Hàn biết mình đã trở về để xem con mèo hoang kia sẽ làm gì (Au: Phong Khiết đã về Trung Quốc với bảo bối của mình)
Lâu đài trắng
Trong thư phòng cậu và hắn đang ngồi đối diện với Hạ Nhất Lâm, Hạ Nhất Lâm thật rất giỏi che dấu trước mặt cậu thì ông ta tỏ ra yêu thương nhưng khi xoay mặt đi lại trở thành hận cậu, hắn không hiểu ông ta tại sao lại hận bảo bối của hắn
Hạ Nhất Lâm nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi nói "Tiểu Nguyên con định sẽ làm gì Vương Khắc Kiệt" Hạ Nhất Lâm tỏ ra thờ ơ hỏi
Sau khi nghe Hạ Nhất Lâm hỏi hắn nhìn bảo bối bên cạnh xem cậu trả lời thế nào thì chỉ thấy cậu nở nụ cười "Không làm gì", câu trả lời của cậu làm cho sắc mặt của Hạ Nhất Lâm khẽ biến nhưng lại biến mất vẫn thờ ơ nói "Tùy cháu" ngưng một lúc nhưng ông ta lại nói tiếp "Nhưng phải nhanh chóng tìm cách diệt trừ ông ta" cậu chỉ gật đầu không nói
"Cháu muốn gặp ba mẹ"- cậu nói
"Ta sẽ cho người bí mật đưa cháu đến đó"- Hạ Nhất Lâm tiếp tục uống trà nói với cậu trong mắt của ông ta hiện lên tia tức giận thoáng qua nhưng lại bị hắn thấy được liền nhếch môi cười
Tổ chức Ảnh
Một tên ảnh vệ bước đi về phía nhà giam đi thẳng về căn phòng giam Mộc Y Lan, mở cửa căn phòng ra liền thấy Mộc Y Lan đang ngồi trên giường nở nụ cười với người vừa đi vào "Ngươi đến trễ"
"Xin lỗi Mộc tiểu thư"- người kia nhỏ giọng nói, Mộc Y Lan không nói gì đứng dậy đi lướt qua người kia bắt đầu trốn thoát khỏi nơi này, Mộc Y Lan thuận lợi rời khỏi tổ chức Ảnh vì cô ta đã thay đồ giả trang thành một trong những ảnh vệ trong tổ chức này, rời khỏi tổ chức liền có một chiếc xe màu đen đang chờ sẵn hai người liền vào xe đi tới Thương thị
Trong xe Lệ Nghi đưa cho cô ta một bộ đồ để cô ta thay ra, dù trong xe còn có hai người đàn ông nhưng cô ta coi như vô hình trực tiếp thay đồ trong xe rồi trang điểm lại khuôn mặt của mình
Lâu đài Trắng
"Có chuyện gì"- hắn lười biếng nghe điện thoại
"Lão đại...Mộc Y Lan...đã trốn thoát"- người bên kia khó khăn nói, người kia vừa nói dứt mặt hắn liền đen xuống vài phần sau cùng là tức giận rống vào điện thoại "Bắt sống ả ta" nói xong liền vứt điện thoại sang một bên, cậu đi vào nghe hắn rống giận cũng hơi giật mình nhưng cũng bình thản đẩy cửa đi vào bước tới gần hắn
Vương Tuấn Khải thấy cậu bước vào liền kéo cậu lại ôm vào lòng cậu được hắn ôm trong lòng miệng ngậm muỗng kem khó hiểu ngước mặt nhìn hắn hỏi "Khải có chuyện gì sao"
"Mộc Y Lan đã trốn thoát"- hắn tức giận nói
Cậu chỉ "À" một tiếng rồi múc một muỗng kem cho vào miệng xem như không có chuyện gì, hắn hơi khó hiểu nhìn cậu "Bảo bối em không sợ cô ta lại cho người hại em sao"
"Cô ta sẽ không làm được gì"- nói xong cậu cười một nụ cười gian xảo hắn nhíu mày nhìn cậu, bảo bối của hắn lại có kế hoạch gì sao? Cậu cười xong liền múc một muỗng kem đưa tới miệng hắn, Vương Tuấn Khải ngoan ngoãn há miệng ăn dù kem rất ngọt
Thương thị
Mộc Y Lan cùng Lệ Nghi và hai tên vệ sĩ bước vào Thương thị làm cho các nhân viên đều phải đưa mắt nhìn cô ta, Mộc Y Lan thật sự rất đẹp nhưng nếu như không ở cạnh cô ta sẽ không biết cô ta có tính tình xấu như thế nào mà bạn của cô ta cũng không tốt lành gì
Mộc Y Lan và Lệ Nghi đi thẳng vào thang máy đến phòng của tổng giám đốc, đẩy cửa bước vào đã thấy Thương Ngạn đang ngồi trên ghế của tổng giám đốc như đã chờ sẵn tại đây
Tên vệ sĩ theo sau Mộc Y Lan liền tiến lên một bước cúi đầu với Thương Ngạn rồi cùng tên còn lại bước ra ngoài, Thương Ngạn thấy cửa phòng đã đóng liền mỉm cười nói "Chào mừng cô trở lại Mộc tiểu thư" mà Lệ Nghi đứng một bên thấy Thương Ngạn mỉm cười liền say đắm trong nụ cười đó còn Mộc Y Lan thì chỉ nhếch môi cười đi tới trước mặt Thương Ngạn nói "Cảm ơn Thương tiên sinh đã cứu tôi"
"Không có gì chúng ta là cùng ngồi chung một thuyền"- Thương Ngạn vẫn giữ nụ cười trên môi nói chuyện với Mộc Y Lan
Mộc Y Lan không nói gì chậm rãi ngồi đối diện với Thương Ngạn hỏi "Thương tiên sinh không có hành động gì sao", Thương Ngạn nghe Mộc Y Lan hỏi nở nụ cười đầy ẩn ý "Không phải bây giờ" ngưng một lúc Thương Ngạn nói tiếp "Mộc tiểu thư có nhận ra thứ này" nói xong Thương Ngạn đưa mảnh giấy màu đen đến trước mặt Mộc Y Lan, cô ta khó hiểu cầm tờ giấy lên xem chỉ thấy bên trong tờ giấy có hình một bông hoa bỉ ngạn màu đỏ rực khó hiểu nói "Không nhận ra...mảnh giấy có ý nghĩa gì"
Thương Ngạn không nghĩ Mộc Y Lan cũng không biết nên chậm rãi nói "Đây là lời cảnh cáo của tổ chức Black"
"Lời cảnh cáo?"- Mộc Y Lan khó hiểu hỏi
"Có vẻ như chúng ta đã đυ.ng vào người không nên đυ.ng tới"- Thương Ngạn nói, Mộc Y Lan chỉ nhếch môi cười "Nếu như người không nên đυ.ng tới là Vương Nguyên thì tôi càng muốn đυ.ng tới tiện nhân đó"
"Vẫn chưa biết người được bảo vệ là ai"- Thương Ngạn nhàn nhạt nói lúc đầu anh nghĩ người được bảo vệ là Lưu Nhất Lân nhưng cũng có thể là Vương Nguyên...đến tột cùng người được bảo vệ là ai hay là một người khác?
Lúc này tại lâu đài Trắng Hạ Nhất Lâm cũng nhận được mảnh giấy màu đen này, ông ta khó hiểu người gửi mảnh giấy này là ai? Tờ giấy này có ý nghĩa gì? Mà không chỉ Hạ Nhất Lâm mà ngay cả Vương Khắc Kiệt cũng nhận được mảnh giấy này...đến cuối cùng người gửi mảnh giấy này là ai?
Tại căn nhà gỗ, Lâm Tiết Tư đưa mắt nhìn mảnh giấy màu đen để trên bàn mà bên trong lại không phải hoa bỉ ngạn đỏ rực mà lại là bỉ ngạn trắng thuần khiết, Lâm Tiết Tư im lặng đứng nhìn tờ giấy từ trên cao xuống trong đôi mắt phượng phản chiếu hình ảnh của hoa bỉ ngạn trắng được màu đen của tờ giấy bao quanh, Lưu Nhất Lân bước vào thấy Lâm Tiết Tư đứng ngẩn người đang nhìn một thứ gì đó tiến lại gần thì thấy trên bàn là một mảnh giấy màu đen có hình hoa bỉ ngạn màu trắng trong mắt chứa đầy âm trầm
Lâm Tiết Tư cảm giác có người đứng sau mình quay đầu lại thì thấy là Nhất Lân liền nở nụ cười ôm eo người kia, Nhất Lân thoát khỏi suy nghĩ của riêng mình nở nụ cười xoa đầu Lâm Tiết Tư nói "Dì Lưu đang tìm em"
End chap 61