Chương 60: Black......
Lâu đài TrắngSau bữa tối với Hạ Nhất Lâm hắn cảm thấy người này đang có điều gì đó che giấu ông ta thường đưa mắt nhìn Vương Nguyên với vẻ chán ghét, căm hận
Cậu ăn xong đi về phòng liền chui vào lòng hắn hai tay ôm cổ hắn mặt cọ cọ vào ngực hắn, hắn cười khổ tiểu tử ngốc này là đang câu dẫn hắn sao mà cậu không hề biết người nào đó đang phải kìm nén lửa dục nên cậu cứ cọ qua co lại không ngừng. Hắn kìm nén lại du͙© vọиɠ không ăn cậu "Bảo bối lão già Hạ Nhất Lâm không tốt như em nghĩ", cậu nằm trong lòng hắn chơi đùa với tay hắn một lúc sau mới trả lời "Em biết" lời cậu vừa nói ra làm hắn hơi ngạc nhiên nhíu mày xoay người cậu lại nâng cằm cậu lên hỏi "Em biết?", cậu không nói chỉ cười khanh khách thay cho câu trả lời, hắn cũng khẽ cười
"Vậy em có biết trong phòng này có thiết bị theo dõi không"- hắn hỏi
Cậu hơi bất ngờ "Có sao?", hắn gật đầu thì thầm vào tay cậu "Chúng ta thân mật cho lão ta xem" hắn nói xong đưa mắt nhìn thì thấy mặt cậu đã đỏ như quả cà chua liền lấy hai tay nhéo má cậu một cái rồi tiến tới hôn cậu, bắt đầu cái gọi là "thân mật", cậu cũng không phản kháng dù có phản kháng cũng chỉ có một kết cục mà Hạ Nhất Lâm đang ở trong một căn phòng khác trong lâu đài trợn mắt nhìn vào màn hình...tức giận cựa điểm
Tòa nhà Lưu thị......
Ánh trăng nhàn nhạt tỏa sáng khắp Anh quốc, một người con trai mặc một thân đỏ rực đang đứng trên đỉnh của một tòa nhà khuôn mặt bị che mất chỉ để lộ đôi mắt phượng xinh đẹp, mái tóc ngắn màu đen bay theo gió mà người con trai đang nhìn xuống dưới tòa nhà
Nhất Lân đi ra khỏi tòa nhà cùng một người đàn ông trung niên nói với ông ta vào câu rồi bước vào xe, cửa xe mở ra Nhất Lân định bước vào lại có cảm giác có ai đó đang nhìn mình quay đầu nhìn xung quanh rồi lại đưa mắt nhìn lêи đỉиɦ của tòa nhà thì thấy có một bóng người xoay người rời đi, Nhất Lân nhíu mày nhìn lêи đỉиɦ tòa nhà
Vệ sĩ thấy Nhất Lân mãi không vào xe nên thắc mắc lên tiếng "Thiếu gia" tiếng gọi này làm Nhất Lân khôi phục lại nhìn người vệ sĩ lắc đầu ý bảo "không có gì" rồi bước vào xe, chiếc xe rời đi cũng là lúc người con trai kia quay lại đỉnh tòa nhà mắt phượng vẫn nhìn theo chiếc xe vừa rời đi, trong mắt người con trai hiện lên vẻ lạnh lùng
"Có chuyện gì sao"- một giọng nói từ phía sau người con trai vang lên nhưng người con trai kia không nói gì vẫn tiếp tục nhìn chiếc xe kia cho đến khi nó rẽ vào một con đường khác rồi lại đưa mắt nhìn vẻ mặt của người đàn ông trung niên kia ông ta nở một nụ cười gian xảo rồi cũng lên xe rời đi, bạn của người con trai kia cũng nhìn theo nhíu mày hỏi "Cậu quen người đó sao"
Người con trai kia lắc đầu nói "Đi theo ông ta"
Xe của người đàn ông trung niên kia đi tới một nơi chính là...bar Mị Ảnh
Thương Ngạn đã ngồi sẵn trong căn phòng vip nhàn nhạt nhấp một ly rượu trước mặt là những vũ công thoát y đang nhảy múa, một người đàn ông trung niên bước vào ngồi bên cạnh cười ha hả nhìn những vũ công thoát y
Thương Ngạn nhếch môi cười hỏi "Người bên Lưu thị như thế nào", người trung niên kia nghe Thương Ngạn hỏi liền cười đắc ý trả lời "Tên Lưu Nhất Lân kia là một tên ngu ngốc, hắn ta không hề biết tôi là người của Thương tiên sinh", Thương Ngạn nghe người người đàn ông đắc ý nói cũng không nói gì chỉ nhíu mày suy nghĩ thật sự Lưu Nhất Lân không nghi ngờ gì sao?
Bỗng lúc này cửa phòng mở ra một người phục vụ đi vào lên tiếng "Thương tiên sinh có người nhờ tôi đưa cho ngài thứ này" nói xong đưa tới cho Thương Ngạn một mảnh giấy màu đen, Thương Ngạn phất tay bảo phục vụ lui ra rồi mở mảnh giấy màu đen ra thì thấy trong tờ giấy màu đen tuyền lại nổi bật lên hình hoa bỉ ngạn màu đỏ rực như máu
Thương Ngạn ngồi nhìn tờ giấy một lúc rồi không nói gì đưa tờ giấy vào túi áo tiếp tục uống rượu, anh muốn biết người đưa tờ giấy này cho anh là ai? Người này muốn gì?"
Người phục vụ rời khỏi phòng liền đi ra phía sau bar đi tới một chiếc xe màu đen nói "Đã đưa cho người kia" người trong xe không nói gì chiếc xe chạy đi hòa vào bóng tối trên đường phố nước Anh, người lái xe thở dài hỏi "Tại sao cậu lại đưa mảnh giấy màu đen đó cho người kia, mình nhớ người kia không phải người chúng ta cần theo dõi"
Người con trai ngồi phía sau với đôi mắt phượng xinh đẹp im lặng đưa mắt nhìn bóng đêm bên ngoài một lúc sau mới lên tiếng "Không phải chuyện của cậu", người lái xe thở dài vẫn không hiểu được tại sao người kia lại bị nhận mảnh giấy màu đen đó, mảnh giấy màu đen với hoa bỉ ngạn đỏ rực chính là lời cảnh cáo từ người gửi
Thương thị
Thương Ngạn ngồi trong văn phòng tay cầm mảnh giấy màu đen của người bí ẩn kia quan sát nhưng đến tột cùng vẫn không hiểu nó mang ý nghĩa gì, Jack đi vào thấy tổng giám đốc ngồi ngẩn người quan sát mảnh giấy màu đen liền thấy kì lạ lên tiếng "Tổng giám đốc"
Thương Ngạn nghe thấy người gọi mình liền đưa mắt nhìn thư ký của mình hỏi "Có chuyện gì"
"Có người báo tin Mộc Y Lan đang bị giam ở tổ chức Ảnh"- Jack nói
Thương Ngạn nghe đến tin Mộc Y Lan đã bị bắt liền cười lạnh đúng là người phụ nữ ngu ngốc, ra lệnh "Tìm cơ hội đưa cô ta ra ngoài"
"Vâng"- Jack nhận lệnh cuối đầu rời đi Thương Ngạn lại lên tiếng "Khoan đã, cậu có biết thứ này" nói xong đưa mảnh giấy màu đen cho Jack, Jack nhận lấy mảnh giấy màu đen nhìn liền kinh ngạc Thương Ngạn thấy biểu hiện của Jack như vậy liền biết có chuyện hỏi "Có vấn đề gì sao"
Jack nhìn Thương Ngạn hít một ngụm khí lạnh nói "Đây là lời cảnh báo không được đυ.ng tới người của người gửi mảnh giấy này", Thương Ngạn hơi bất ngờ khi biết được ý nghĩa của nói, người của người gửi mảnh giấy này, vậy có nghĩa là hắn không được đυ.ng tới Lưu Nhất Lân sao, người kia là ai
Jack lại nói tiếp "Người gửi mảnh giấy này chỉ có thể là người trong tổ chức đó", Thương Ngạn nghe Jack nói vậy liền hỏi "Tổ chức nào"
"Black"- Jack nói ra tên của tổ chức đó, Thương Ngạn hơi nhíu mày suy nghĩ Lưu Nhất Lân có liên quan tới tổ chức này? Người bí ẩn muốn bảo vệ Nhất Lân là ai?
Thương Ngạn phất tay bảo Jack có thể lui ra ngoài
- - - - - - - - - - - - - - - - - -
Cậu ngồi trong xe cùng hắn đi về tổ chức Ảnh cậu ngồi trên đùi hắn thắc mắc hỏi "Tại sao lại tới tổ chức Ảnh..." nói tới đây mắt cậu sáng lên "Anh cho phép em học bắn súng"
Hắn nhíu mày tiểu tử ngốc này muốn học bắn súng đến vậy sao trừng mắt trả lời "Không" lời hắn vừa nói ra mặt cậu liền ỉu xìu hỏi "Vậy đến đó làm gì" còn lấy tay mình nhéo nhéo lên tay hắn còn ra sức nhéo, hắn cười khổ bảo bối của hắn lúc giận cũng đáng yêu đến vậy sao
"Bảo bối muốn tự tay trừng phạt Mộc Y Lan không"- hắn hỏi
Cậu nghe đến việc có thể hành hạ Mộc Y Lan liền vui lên nở nụ cười gian xảo hắn nhìn thấy nụ cười của cậu cũng bất ngờ nhưng cũng nhếch môi cười ôm cậu vào lòng hung hăng hôn một cái, bảo bối của hắn cũng không hiền lành gì (Au: tui sẽ đi chùa cầu bình an cho Mộc Y Lan *chuẩn bị nhang đèn*)
"Vương Tuấn Khải, sau Mộc Y Lan sẽ là anh"- cậu cười khanh khách nắm lấy cà vạt của hắn kéo mạnh cả người hắn sát vào mình cảnh cáo, hắn chỉ cười bắt lấy đôi môi anh đào của cậu mà ngậm cắn, không ngờ bảo bối của hắn hôm nay lại chủ động như vậy, cậu mặc cho hắn lộng hành nhưng trong lòng lại cười gian xảo "Vương Tuấn Khải anh chết chắc rồi" mà hắn lại có suy nghĩ khác "Bảo bối xem em làm cách nào phạt được anh"
Rất nhanh sẽ đã dừng trước tổ chức Ảnh cửa xe mở ra hắn ôm cậu ra khỏi xe Chí Hoành, Vương Phong và Lãnh Dực đã đứng chờ sẵn, cậu đưa mắt nhìn Lãnh Dực mặt đang hết sức khó chịu bước đi không được vững liền hiếu kì nói "Khải, Lãnh Dực bước đi không được vững" giọng của cậu không lớn nhưng đủ cho hắn và ba người kia nghe được, mặt Lãnh Dực đỏ lên mắt lườm Vương Phong đạp một cái thật đau lên chân Vương Phong, Chí Hoành đứng bên cạnh cố nén cười
Hắn cười khẽ nhéo mũi cậu nói "Bảo bối chuyện này em cũng biết mà"
"Em biết"- cậu ngạc nhiên hỏi, hắn không nói gì ôm cậu đi vào trong mà cậu thì vẫn suy nghĩ mình biết chuyện gì?
Năm người đi đến nơi tra tấn bước vào trong đã thấy được Mộc Y Lan đang bị trói trên một chiếc ghế khắp người đã có nhiều vết thương đã bầm tím và bị tụ máu trong rất ghê tởm
Mộc Y Lan nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu liền thấy hắn xuất hiện trong mặt liền có tia vui mừng nhưng nhìn lại người hắn đang ôm là cậu mặt liền tối sầm lại nghiến răng gọi tên cậu "Vương Nguyên"
Cậu nghe thấy Mộc Y Lan gọi tên mình cũng bình thản trả lời "Chào cô, Mộc tiểu thư"
"Mày muốn gì...có phải chính mày bảo Khải bắt tao không"- Mộc Y Lan dường như đang ảo tưởng, cậu nghe thấy cô ta gọi tên hắn thân thiết như vậy liền quay đầu híp mắt nhìn hắn ý nói "Gọi thân thiết như vậy, hai người đã thân đến mức nào", hắn thấy cậu ghen như vậy liền vui nhưng cũng cười khổ
Mộc Y Lan không thấy cậu trả lời mà chỉ đưa mắt nhìn hắn liền tức giận Vương Tuấn Khải là của cô ta tại sao tiện nhân kia lại đứng cạnh hắn mà cô ta thì lại bị trói ở đây liền điên cuồng vùng vẫy muốn thoát ra không ngừng kêu hắn cứu mình "Khải mau cứu em......tiện nhân kia chính là người đã hại em......mau cứu em......em không muốn ở đây......"
Hắn khó chịu nhìn Mộc Y Lan vùng vẫy kêu mình cứu cô ta trong lòng liền cười lạnh, đã hại bảo bối của hắn rồi còn muốn lừa hắn nữa sao không bao giờ có chuyện đó, cậu cũng bắt đầu khó chịu cô ta là đang giả điên hay là bị điên thật đây?
Cậu thoát khỏi cái ôm của hắn tiến tới gần Mộc Y Lan híp mắt nhìn cô ta, Mộc Y Lan thấy cậu nhìn mình cũng trừng mắt nhìn cậu nói "Mày muốn gì......hại tao rồi còn muốn cướp Khải của tao sao"
Cậu cười lạnh lên tiếng "Mộc Y Lan cô đang tự mình đa tình sao...Vương Tuấn Khải là của cô bao giờ......" ngưng một lúc cậu nói tiếp "Nói cho cô biết Vương Tuấn Khải dù quá khứ hay hiện tại càng không thể nói đến tương lai sẽ không bao giờ là của cô...người đàn ông này chỉ thuộc về một mình tôi" cậu thật sự tức giận rồi người phụ nữ này đã một lần muốn hại cậu còn phách lối nói Vương Tuấn Khải là của cô ta thật sự không thể nhịn nữa mà hắn đứng phía sau nghe cậu hùng hổ tuyên bố hắn là của cậu tâm trạng liền vui vẻ lúc này chỉ muốn đi tới hung hăng yêu thương cậu
Mộc Y Lan nghe cậu nói vậy càng thêm tức giận cô sẽ không bao giờ để cậu cùng hắn một chỗ dù có có chết cũng không được, có lẽ cô ta đã hóa điên một lúc sau liền cười lớn "Đừng mạnh miệng, có gì chứng minh Khải là của mày"
Cậu nghe Mộc Y Lan thách thức như vậy liền cười lạnh xoay người đi về phía hắn nắm lấy cà vạt của hắn kéo hắn lại gần mình môi hai người bắt đầu dây dưa lúc đầu hắn hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền hóa từ bị động thành chủ động mà Mộc Y Lan bị trói đang mở to mắt nhìn cảnh trước mặt
Một lúc sau môi hai người tách ra hắn còn luyến tiếc muốn nữa nhưng cậu đã nhanh tay che miệng hắn lại quay đầu nhìn Mộc Y Lan nhếch môi cười "Cô thấy đã đủ để chứng minh chưa"
Mộc Y Lan nghe cậu nói vậy liền điên cuồng lắc đầu hét lớn "Không, đây không phải sự thật......chính mày đã dụ dỗ Khải......anh ấy sẽ không làm vậy......aaaaa......"
"Mang cô ta đi"- hắn khó chịu sai người mang Mộc Y Lan trở về phòng giam, đưa mắt nhìn cậu thì thấy cậu cũng đang híp mắt nhìn mình hơi khó hiểu muốn hỏi thì thấy cậu đi lướt qua người mình rời khỏi phòng tra tấn, hắn cười khổ liền đuổi theo ôm cậu vào lòng mặt dày nói "Bảo bối chúng ta tiếp tục nụ hôn khi nãy"
Cậu nghe hắn mặt dày muốn hôn tiếp vừa thẹn vừa giận đạp một cái thật mạnh vào chân hắn quay đầu cảnh cáo "Vương Tuấn Khải khốn khϊếp, anh muốn chết" nói xong còn huơ nắm đấm của mình trước mặt hắn
Hắn không biết lỗi mặt càng dày hơn cười tươi nói "Bảo bối, anh chết ai thương em" mà ba người ở phía sau nghe hắn nói vậy lông tơ trên người đều dựng đứng hết thầm nghĩ "Người này thật sự là Vương Tuấn Khải, vị lão đại lãnh khốc vô tình của tổ chức Ảnh sao"
Cậu nghe hắn nói vậy cũng không thoát nổi việc lông tơ trên người đều dựng đứng hết cả lên, lui về sau vài bước lên tiếng "Anh...anh thật sự là Vương Tuấn khải sao", nghe cậu hỏi vậy hắn cũng cảm nhận được mình càng ngày càng thay đổi mà nguyên nhân của việc thay đổi chính là người đang đứng trước mặt hắn được hắn coi là bảo bối được hắn cưng chiều lên tận trời này
Hai ba bước hắn liền đến gần cậu lại ôm cậu vào lòng nhìn cậu cười khẽ rồi ôm cậu đi ra ngoài ba người phía sau cũng nhanh chân bước theo phía sau
Tổ chức Black
Người con trai với đôi mắt phượng đang đứng dựa vào bức tường của tòa nhà, tiếng bước chân từ phía sau vang lên người con trai lười đưa mắt nhìn chỉ nhàn nhạt lên tiếng "Muốn gì"
"Ai ya đừng lạnh lùng vậy chứ người ta sẽ đau lòng chết mất"- một giọng nói phụ nữ làm nũng vang lên, người con trai kia cười lạnh lên tiếng "Phương Xảo Lệ cô không cần làm vẻ mặt đó với tôi"
Đúng vậy người phụ nữ kia chính là Phương Xảo Lệ cô ta là một thành viên trong tổ chức Black, Phương Xảo Lệ bĩu môi nói "Đùa một chút cũng không được sao"
"Có chuyện gì"- người con trai kia không quan tâm hỏi
"Chủ nhân cho gọi chúng ta"- Phương Xảo Lệ vẫn ủ rũ lên tiếng
Người con trai kia không quan tâm tới cô ta đi lướt qua người cô ta đi về tòa nhà đối diện Phương Xảo Lệ liền nhanh chân đuổi theo, một người đàn ông trung niên đang đứng thẳng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ trong phòng liền có hai bóng đen xuất hiện biết trước là ai liền nói "Tới rồi sao"
"Chủ nhân cho gọi chúng tôi"- Phương Xảo Lệ lên tiếng
"Ta có việc giao cho các ngươi"- người đàn ông ngưng một lúc nói tiếp "Phương Xảo Lệ ngươi hãy trà trộn vào tổ chức Ảnh còn ngươi..." nói tới đây ông ta xoay người đưa mắt nhìn người còn lại lên tiếng "Ám sát Lưu Nhất Lân"
Hai người nhận lệnh xong liền rời khỏi phòng, Phương Xảo Lệ con muốn trò chuyện nhưng người con trai kia đã đi mất
End chap 60
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Có vẻ Lăng bang sóng yên biển lặng...