Chương 59: Ba năm......
Chí Hoành bước nhanh vào thang máy tay vẫn không ngừng chà sát môi mình lúc này cậu chỉ muốn nụ hôn này biến mất Thiên Tỷ đuổi theo nhưng cửa thang máy đã đóng lại anh chỉ thấy được khuôn mặt của người kia đã đỏ bừng trong lòng liền vui vẻChí Hoành vừa xấu hổ vừa tức giận, lái xe nhấn chân ga phóng thẳng một đường về phía trước, Thiên Tỷ cũng lái xe đuổi theo sau, một lúc sau xe của Thiên Tỷ liền đuổi kịp xe của cậu làm cho Chí Hoành càng thêm tức giận quyết định coi người kia là không khí
Chạy về ngã tư phía trước liền thấy mọi người đang náo loạn một màn xả súng đang diễn ra ở phía trước vài người đi đường đã bị thương mọi người xung quanh không ngừng la hét, Chí Hoành nhíu mày nhìn phía trước tự hỏi đã xảy ra chuyện gì? Ngừng xe nhìn về phía trước, Thiên Tỷ thấy xe của cậu ngừng cũng ngừng theo khó hiểu bước xuống xe đi về phía cậu hỏi "Đã xảy ra chuyện gì?"
Chí Hoành không nói chỉ đưa mắt nhìn về phía trước Thiên Tỷ theo đường nhìn của Chí Hoành nhìn theo liền thấy phía trước có một cuộc náo loạn hơi nhíu mày, Chí Hoành nheo mắt nhìn thì thấy trong đám người có một người con trai toàn thân một màu đỏ rực mái tóc đen với khuôn mặt bị che đi chỉ để lộ ra đôi mắt phượng xinh đẹp, động tác của người kia rất nhanh súng trong tay không ngừng bắn đạn về đám người kia, kỹ thuật bắn súng của người này quá hoàn hảo không một viên đạn nào không ghim vào đối phương
Cuộc nổi loạn cuối cùng cũng đi đến hồi kết thúc người con trai kia cũng chuẩn bị rời đi trước khi đi còn quay lại nhìn Chí Hoành và Thiên Tỷ làm cho cậu hơi kinh ngạc, người kia biết bọn họ đang quan sát mình sao?
Thiên Tỷ cũng nhíu mày nhìn bóng lưng người kia rời đi nói với Chí Hoành "Người kia nhìn chúng ta sao"
"Người đó là ai"- Chí Hoành lẩm bẩm trong miệng nhưng nhớ lại người đang đứng bên cạnh mình là ai liền hung hăng đạp một cước vào chân người kia, Thiên Tỷ bị đạp trúng chân liền kêu đau mà Chí Hoành thì coi như chuyện không liên quan tới mình lên xe lái xe rời đi, Thiên Tỷ thở dài "Lại để bảo bối trốn thoát" nói xong cũng lái xe đuổi theo
Lâu đài trắng
"Anh nói xem kịch vui là sao"- Vương Nguyên nằm trong lòng hắn nghi hoặc hỏi tay cầm lấy bàn tay to của hắn chơi đùa, Vương Tuấn Khải vυ't tóc cậu đặt câu hỏi "Có biết tại sao Vương Hàn không yêu bất cứ ai không"
"Chuyện này có liên quan đến anh trai em?"- Vương Nguyên nghi hoặc nói
"Đúng vậy, Vương Hàn không yêu bất cứ ai lý do chính là Âu Dương Thiếu Phong"- Vương Tuấn Khải cười khẽ nói tay vẫn vuốt tóc cậu
Vương Nguyên ngạc nhiên mở to mắt quay đầu nhìn hắn chờ đợi hắn nói tiếp, Vương Tuấn Khải tiếp tục nói "Vương Hàn chính là bảo bối của Âu Dương Thiếu Phong" Vương Tuấn Khải vừa nói xong liền thấy cậu đang mở to mắt hết cỡ nhìn mình, Vương Nguyên không ngờ Vương Hàn không yêu bất cứ ai là vì lý do này, Vương Tuấn Khải nói tiếp "Âu Dương Thiếu Phong cưng chiều Vương Hàn lên tận trời nhưng Vương Hàn lại như một con mèo hoang luôn muốn thoát khỏi Y, ba năm trước Vương Hàn trốn khỏi biệt thư của Y bị Y bắt được nhưng không cản lại chỉ nói cho Vương Hàn ba năm tự do nhưng sau ba năm thì đừng nghĩ đến việc thoát khỏi Y"
Vương Nguyên không ngờ anh trai của mình lại được người tên Âu Dương Thiếu Phong kia coi là bảo bối cũng cảm thấy anh trai mình gặp được một người yêu thương mình như vậy nhưng nhớ đến Thiên Thiên cậu lại buồn bã, Vương Tuấn Khải thấy cậu đang vui thì bỗng nhiên buồn cũng nhíu mày nâng cằm cậu ôn nhu hỏi "Có chuyện gì sao"
"Vậy còn Thiên Thiên thì sao, chẳng phải lúc đầu anh nói anh trai em yêu Thiên Thiên sao"- cậu hỏi
"Xin lỗi đã nói dối em, từ đầu Vương Hàn chỉ muốn mượn Thiên Thiên để làm cho Âu Dương Thiếu Phong biết mình không yêu Y nhưng kế hoạch thất bại, hiện tại Vương Hàn đang tìm cách thoát khỏi Âu Dương Thiếu Phong vì thời hạn ba năm đã hết"
"Thì ra là vậy"- cậu gật đầu đã hiểu nhưng nghĩ lại Vương Hàn vẫn không nên lấy Thiên Thiên ra làm lá chắn cho mình
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
"Tôi cho em ba năm để tự do nhưng sau ba năm đừng nghĩ đến việc thoát khỏi Âu Dương Thiếu Phong tôi"
Vương Hàn khẽ mở mắt lúc này mới nhớ ra mình đang ở lâu đài của Nhất Lân, lời nói trong giấc mơ đã làm anh tỉnh giấc thời hạn ba năm đã hết người đàn ông kia sẽ không để anh chạy thoát
Lúc này Thiên Thiên đi từ trên lầu đi xuống thấy Vương Hàn đang ngồi trên sofa suy nghĩ gì đó, cô cảm thấy mỗi lần mình gặp Vương Hàn tim đều đập rất nhanh biểu hiện này là cô yêu Vương Hàn sao?
- - - - - - - - - - - - - - - -Flashback- - - - - - - - - - - - - - - - - -
Mùa hè 4 năm trước......
Một chiếc Ferrari màu đen chạy nhanh trên đường cao tốc chạy thẳng về tổ chức Ảnh, xe dừng lại một người với mái tóc bạch kim trên môi nở nụ cười tiến vào trong đi thẳng về phía thư phòng tự nhiên đẩy cửa đi vào cười vui vẻ nói "Lão đại tại sao lại gọi mình đến đây, có chuyện gì sao"
"Tới rồi"- Vương Tuấn Khải nói tay chỉ về một cái ghế trong thư phòng ý bảo Vương Hàn ngồi ở đó, Vương Hàn cà lơ phất phơ đi vào lúc ngồi xuống mới chú ý người đang ngồi ghế đối diện người này có thể nói đẹp không thua gì Vương Tuấn Khải đôi mắt màu xám tro cảm giác nóng rực đang nhìn về phía mình như đang đánh giá, Vương Hàn khó chịu nghĩ này là sao tại sao lại nhìn mình chằm chằm như vậy.
Âu Dương Thiếu Phong ngồi đối diện nhìn Vương Hàn không ngừng đánh giá, từ lúc Vương Hàn đẩy cửa đi vào đã chú ý tới người này, Y cảm giác tim minh vừa lỡ một nhịp khi thấy nụ cười cà lơ phất phơ của Vương Hàn, trong lúc hai người còn đang thắc mắc đối phương là ai thì Vương Tuấn Khải lên tiếng "Có một chuyện cần hai người làm" Vương Tuấn Khải vừa nói xong Vương Hàn liền lên tiếng "Chú này là ai" vừa nói vừa đưa tay chỉ về Âu Dương Thiếu Phong
Vương Tuấn Khải dù biết Âu Dương Thiếu Phong hơn mình và Vương Hàn tám tuổi nhưng cũng đâu tới nổi Vương Hàn gọi là chú không biết giải thích như thế nào nên đành im lặng mà Âu Dương Thiếu Phong sau khi nghe Vương Hàn gọi mình là "chú" liền tức giận mình chỉ có 30 tuổi mà là chú sao (Au: Vương Hàn và Vương Tuấn Khải bẳng tuổi nhau đều 26 tuổi còn Âu Dương Thiếu Phong thì 34 tuổi nhưng 4 năm trước thì Hàn và Khải 22 tuổi còn Phong 30 tuổi)
Vương Hàn thấy Vương Tuấn Khải không nói gì mà quay sang nhìn Âu Dương Thiếu Phong thì đã thấy mặt Y đen tới chừng nào ngây ngô nghĩ mình nói gì sai sao?
"Cậu gọi ai là chú"- Âu Dương Thiếu Phong nghiến răng nói
"Không phải là chú sao"- Vương Hàn nghi hoặc hỏi
Âu Dương Thiếu Phong bất lực Y không muốn cãi với người trẻ con như thế này liền đưa mắt nhìn Vương Tuấn Khải hỏi "Cậu muốn tôi làm gì", Vương Tuấn Khải nhếch môi cười "Phá hủy Phi Ưng bang"
Âu Dương Thiếu Phong nghe Vương Tuấn Khải nói xong liền nhếch môi cười một nụ cười của cáo già, đó là ấn tượng thứ hai của Vương Hàn đối với Âu Dương Thiếu Phong, thứ nhất gọi anh là chú thứ hai coi anh là cáo già (Au: nói chung vẫn là "người già")
Vương Hàn và Âu Dương Thiếu Phong bắt đầu thực hiện kế hoạch phá hủy Phi Ưng bang, Âu Dương Thiếu Phong cùng Vương Hàn đi chung một chiếc xe phóng tới Phi Ưng bang theo sau là các thuộc hạ
Vương Hàn ngồi trong xe nghịch khẩu súng trong tay bắt đầu nạp đạn vào bên trong, Âu Dương Thiếu Phong liếc mắt nhìn thì thấy người kia đang nghịch súng không khỏi lắc đầu thầm nghĩ người này có thể được việc sao? Đang suy nghĩ thì Vương Hàn lên tiếng "Chú" một tiếng này của Vương Hàn liền làm Âu Dương Thiếu Phong tức giận quay đầu nhìn Vương Hàn nói "Tôi không phải là chú của cậu"
Vương Hàn hơi bĩu môi nói "Tôi chỉ muốn hỏi chú...ách...anh cũng là người của tổ chức Ảnh sao"
"Không phải"- Âu Dương Thiếu Phong trả lời
"Vậy tại sao chú biết Vương Tuấn Khải"- Vương Hàn tiếp tục hỏi
Âu Dương Thiếu Phong bất lực có lẽ Vương Hàn sẽ không bao giờ sửa được từ "chú" này thở dài trả lời "Tôi là sát thủ" và tất nhiên Y sẽ không nói Y chính là Âu Dương đại thiếu gia của Âu Dương thị một trong những người có quyền lực nhất Châu Á
"Sát thủ"- Vương Hàn lặp lại lời Y một lúc sau lại nói "Không giống lắm" lời của Vương Hàn làm cho Âu Dương Thiếu Phong muốn tức đến nghẹn họng cái gì mà không giống chứ, Vương Hàn lại nói tiếp "Trông giống một tổng tài ác ma hơn", Âu Dương Thiếu Phong một lần nữa bất lực thở dài im lặng lái xe không muốn tranh cãi với Vương Hàn
Rất nhanh Vương Hàn và Âu Dương Thiếu Phong đã đi vào địa bàn của Phi Ưng bang, cả hai đã có chuẩn bị trước liền ra lệnh cho thuộc hạ ném vào trụ sở của Phi Ưng một quả bom 5 giây sau liền nghe một tiếng nổ lớn vang lên người của Phi Ưng bang chạy tán loạn ra bên ngoài mà Âu Dương Thiếu Phong bên đây đã ra lệnh cho thuộc hạ tiến lên tiêu diệt hết đám người kia, Vương Hàn đã mấy tháng không hoạt động gân cốt liền vui vẻ phóng về phía trước bắt đầu một cuộc tàn sát, Âu Dương Thiếu Phong cảm thấy cậu rất giống một "con mèo hoang"
Rất nhanh Phi Ưng bang liền bị tiêu diệt không một người nào có thể sống sót ngay cả đại ca của bang này, Âu Dương Thiếu Phong bất giác đưa mắt tìm kiếm Vương Hàn tự hỏi người kia đã đi đâu rồi? Bỗng Vương Hàn từ đâu vọt tới trước mặt Y cười vui vẻ nói "Chú đang tìm ai sao" khoảng khắc này làm cho tim Âu Dương Thiếu lỡ một nhịp, cũng từ khoảng khắc đó trở đi liền xác định người trước mặt này chỉ có thể là của một mình mình
Bắt đâu từ đó hai người thường hành động cùng nhau, Âu Dương Thiếu Phong được biết đến với cái tên "Xích Long" tàn nhẫn vô tình mà luôn xuất hiện cùng Xích Long chính là người con trai với mái tóc bạch kim và môi nở nụ cười rực rỡ khi gϊếŧ người
Âu Dương Thiếu Phong ngày càng nhận ra mình đối với Vương Hàn chính là ôn nhu và cưng chiều, chỉ một mình Vương Hàn mới có thể có được loại ôn nhu này.
Một lần hành động Vương Hàn bị người hạ xuân dược được Âu Dương Thiếu Phong cứu thoát cùng Y một đêm điên cuồng, lúc tỉnh dậy thấy Vương Hàn vẫn còn ngủ mê mang liền đặt một nụ hôn lên trán Vương Hàn thì thầm "Em chỉ có thể là của tôi không ai được phép cướp đi" mà Vương Hàn lúc tỉnh dậy nhớ lại những chuyện hôm qua lại thấy người đang ôm mình là ai liền không biết phải làm thế nào chỉ im lặng
Từ ngày hôm đó Vương Hàn rất nhiều lần tránh mặt Âu Dương Thiếu Phong nhưng Âu DươngThiếu Phong không những không tức giận mà càng yêu Vương Hàn hơn, Y quyết tâm nhất định phải thu phục được con mèo hoang này......
Âu Dương Thiếu Phong lập kế hoạch bắt Vương Hàn về biệt thự của mình, muốn nuôi Vương Hàn mập lên, Vương Hàn không phản đối cũng không đồng ý lúc đó Vương Hàn còn không hiểu lòng mình không hiểu tại sao lại dây dưa với người kia mà càng không tự chủ sống cùng người kia. Dù ở đây rất tốt muốn gì người kia đều đáp ứng nhưng Vương Hàn muốn tự do muốn đi ra ngoài nên tìm cách bỏ trốn
Ngày đó Âu Dương Thiếu Phong biết tin bảo bối mình yêu thương muốn bỏ trốn liền tức giận chạy về biệt thự, nhưng khi đứng trước mặt Vương Hàn Y lại không nỡ mắng Vương Hàn nên hít một hơi nói "Tôi cho em ba năm để tự do nhưng sau ba năm đừng nghĩ đến việc thoát khỏi Âu Dương Thiếu Phong tôi"
Vương Hàn nghe được lời nói của Âu Dương Thiếu Phong trong lòng có rất nhiều cảm xúc vui vẻ có mất mát có trống rỗng có nhưng Vương Hàn liền bình ổn lại tâm trạng chậm rãi rời đi
- - - - - - - - - - - - - - - - End flashback- - - - - - - - - - - - - -
Vương Hàn ngồi trên sofa thất thần suy nghĩ về chuyện trước kia liền cảm thấy trong lòng nổi lên một cảm giác chờ đợi, chờ thứ gì thì Vương Hàn cũng không biết
Thiên Thiên vẫn đứng đó nhìn Vương Hàn cô cũng thất thần đứng nhìn anh, tim ngày càng đập mạnh hơn cô muốn tiến đến chỗ Vương Hàn nhưng bước chân lại không nghe lời cứ lui về phía sau, cô phải suy nghĩ thật rõ ràng có phải cô thật sự là yêu Vương Hàn?
Nhất Lân đứng nhìn hai người từ trên lầu, đôi mắt hiện lên sự phức tạp khẽ thì thầm "Thiên Thiên, Vương Hàn không thể cùng một chỗ với em" lời nói của Nhất Lân tan vào hư không mà Nhất Lân cũng rời đi để lại một người đứng một người ngồi trong phòng khách mà mỗi người lại có một suy nghĩ
Vương thị-Trung Quốc
Âu Dương Thiếu Phong ngồi trong phòng tổng giám đốc đôi mắt màu xám tro nhìn tấm ảnh đặt trên bàn nhàn nhạt mở miệng "Đã đến lúc phải bắt em về "
End chap 59
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Kết luận: Vương Hàn trở thành thụ