Hôn Ước Với Lão Đại Hắc Bang [Khải Nguyên]

Chương 58

Chương 58: "Vì tôi thích em"......
Lâu đài Trắng vẫn đẹp như lúc cậu vẫn ở đây khắp tòa lâu đài đều được phủ lớp sơn màu trắng như được phủ một lớp tuyết, phía trước tòa lâu đài được trồng rất nhiều hoa mẫu đơn càng làm cho tòa lâu đài thêm diễm lệ

Vương Nguyên bước vào sảnh của lâu đài đưa mắt nhìn những thứ mình đã quen thuộc từ khi còn nhỏ có một vài thứ đã làm cho cậu có những kí ức đẹp nhưng có vài thứ lại là kí ức buồn, Vương Tuấn Khải vẫn luôn theo dõi từng nhất cử nhất động của cậu cảm thấy cậu không được vui, bảo bối của hắn tại sao khi về đây lại buồn như vậy hắn nhất định phải tìm ra nguyên nhân

Hạ Nhất Lâm dẫn hai người lên thư phòng của lâu đài, Hạ Nhất Lâm ngồi đối diện với hai người nữ hầu liền bưng trà lên phục vụ. Thấy nữ hầu đã rời đi Vương Nguyên phân vân có nên nói hay không, Hạ Nhất Lâm thấy cậu mấp máy môi muốn nói nhưng lại thôi trong lòng nghi hoặc nhìn cậu, Vương Tuấn Khải ngồi bên cạnh nắm tay cậu giúp cho cậu bình tĩnh, Hạ Nhất Lâm lên tiếng "Hoàng thái tử người có gì muốn nói với lão sao"

Thấy Hạ Nhất Lâm đã hỏi cậu cũng không muốn giấu hít một hơi nói "Bác Hạ, Vương Khắc Kiệt muốn gϊếŧ chết gia đình cháu" cứ ngỡ Hạ Nhất Lâm sẽ ngạc nhiên nhưng ông nghe xong chỉ cầm tách trà lên thưởng thức rồi bình thản nói "Chuyện này ta đã biết" mà hắn ngồi bên cạnh thấy cảm thấy thái độ của Hạ Nhất Lâm có gì đó không được bình thường

Vương Nguyên ngạc nhiên khi nghe nói Hạ Nhất Lâm cũng biết chuyện này trong lòng cũng nghi hoặc, Hạ Nhất Lâm nói tiếp "Vương Khắc Kiệt đã bắt đầu hành động, một số người trong hoàng thất theo phe ông ta muốn lật đổ cha của cháu"

"Ông ta đã cho người đuổi gϊếŧ cha mẹ cháu"- Vương Nguyên tức giận nói

"Cháu đừng lo hiện tại cha mẹ cháu đang ở nơi của ta, Vương Khắc Kiệt tạm thời sẽ không làm được gì"- Hạ Nhất Lâm an ủi cậu

"Cảm ơn bác Hạ"- Vương Nguyên như gỡ được tảng đá nặng trong lòng xuống

"Cháu đã có cách đối phó Vương Khắc Kiệt?"- Hạ Nhất Lâm nghi hoặc hỏi, Vương Nguyên lắc đầu hắn ngồi một bên vẫn nắm tay cậu, Hạ Nhất Lâm tuy tuổi đã cao nhưng mắt vẫn còn nhìn rất rõ thấy hai bàn tay đang nắm chặt từng ngón tay đan xen vào nhau của Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải liền biết hai người có mối quan hệ như thế nào, ngồi được một lúc Hạ Nhất Lâm lên tiếng "Cháu đừng quá nóng vội hãy xem tình hình trước đã, những ngày này cháu và Vương tiên sinh cứ ở lại đây dù sao đây cũng là nhà của cháu" nói xong ông không để cậu phản ứng liền chống gậy rời đi

Thấy cậu vẫn ủ rũ Vương Tuấn Khải lên tiếng "Bảo bối em không muốn dẫn anh đi tham quan nơi này sao" ngưng lại một lúc hắn thì thầm vào tai cậu ái muội "Nhất là phòng ngủ của chúng ta" hắn vừa dứt lời mặt cậu liền đỏ lên xấu hổ trừng mắt nhìn tay nhéo mạnh vào tay hắn mắng "Hổn đản" nói xong liền đứng dậy nhưng lại bị Vương Tuấn Khải kéo lại đặt ngồi lên đùi mình còn tiến tới hôn vào má cậu một cái, Vương Nguyên không thể nói được gì ai biểu cậu yêu người đàn ông bá đạo này

Trùng Khánh – Trung Quốc

Vương Nhạt ngồi thẩn thờ trong phòng học, cô cảm thấy rất là chán vì Vương Nguyên không có ở đây ngay cả Nhất Lân và Đính Tín cũng không đi học, ngồi thẫn thờ mãi cuối cùng tiết học cũng kết thúc, Vương Nhạt mang balo đi ra khỏi học viện, cô muốn đi dạo phố một chút, thành phố Trùng Khánh vẫn náo nhiệt người người đi trên đường vội vã có chậm rãi có, Vương Nhạt đi dạo mãi cũng chán thấy lon nước rỗng trên đường liền giơ chân lên đá chờ nghe tiếng của cái lon rơi xuống nhưng vẫn không nghe được ngẩng đầu lên nhìn liền hít một ngụm khí lạnh

Âu Dương Thiếu Phong đang đi trên đường vô cớ lại bị cái lon nước bay tới may mà anh có phản xạ nhanh liền chụp được cái lon tức giận nhìn người đã đá cái lon nước kia nheo mắt nhìn cô gái phía trước, từ từ nhìn người kia ngẩng đầu lên, Vương Nhạt nhìn người đàn ông trong tay đang cầm cái lon nước mình đá đi liền hơi sợ, đôi mắt màu xám tro của người kia thật lạnh lẽo nha, cô thấy không ổn liền lùi lại phía sau xoay người chạy mất. Âu Dương Thiếu Phong không ngờ cô gái kia lại nhanh chân chạy mất liền tức giận cũng xoay người đi về hướng ngược lại, anh không muốn chấp nhất với con nít (Au: người ta 22 tuổi rồi đó anh hai Thiếu Phong: *trừng mắt* ý kiến gì)

Lâu đài Trắng

Cậu và Vương Tuấn Khải đi song song trên một hành lang dài hai bên đều được có hoa văn được khắc là hình hoa mẫu đơn, hắn nhìn đóa hoa mẫu đơn được khắc trên tường nhíu mày suy nghĩ tại sao khắp lâu đài đều có biểu tượng là hoa mẫu đơn? Cậu như hiểu được hắn đang suy nghĩ gì liền nói "Có phải rất nhiều hoa mẫu đơn không"

Vương Tuấn Khải không nói nhìn cậu chờ câu trả lời, cậu mỉm cười đưa tay sờ lên hoa văn hình hoa mẫu đơn trên tường nhàn nhạt nói "Đây là loài hoa mà người phụ nữ kia thích nhất"

Vương Tuấn Khải hơi ngạc nhiên người phụ nữ kia là ai? Tại sao khi cậu nhắc đến người phụ nữ kia lại tỏ ra chán ghét như bây giờ, cậu mỉm cười nói "Người phụ nữ kia là người cha yêu thương nhất......hơn cả vợ hiện tại của mình"

Hắn không ngờ khi cậu nói ra lời này lại bình thản đến vậy, nếu cậu đã nói như vậy thì người kia chắc chắn không phải mẹ của cậu vậy thì là ai?

"Là mẹ của Vương Hàn sao"- Vương Tuấn Khải khó khăn nói ra câu này sợ sẽ làm cậu thêm buồn bã nhưng không ngờ cậu chỉ nhẹ gật đầu "Nhưng không có gì hết, anh ấy luôn yêu thương em sẽ không làm hại em......như người phụ nữ kia"

Vương Tuấn Khải không ngờ cậu lại từng bị người đàn bà kia làm hại đau lòng ôm cậu vào lòng nỉ non nói "Bảo bối, kể từ giờ sẽ không ai dám đυ.ng đến em nữa", Vương Nguyên trong lòng hắn phì cười tay ôm cổ hắn nói "Anh học được những lời này từ đâu"

"Không cần phải học, nếu muốn mỗi ngày anh sẽ nói cho em nghe"- hắn cũng cười, Vương Nguyên tưởng tượng đến ngày nào hắn cũng nói những lời như rót mật vào tai này sẽ thật sự rất đáng sợ nha "Nga, không thích"

"Tại sao"- Vương Tuấn Khải nghi hoặc hỏi, bảo bối của mình đúng là khó chiều

"Nga...không biết"- Vương Nguyên suy nghĩ một lúc rồi nói, hắn cười khổ với câu trả lời của cậu, hai người tiếp tục đi trên hành lang dài hắn nắm chặt tay cậu mười ngón tay đan xen vào nhau như không thể tách rời, Vương Nguyên nhìn nhìn rồi cười khanh khách

Cậu cùng hắn đi ra tới vườn hoa của lâu đài, vườn hoa này cũng chỉ có sự xuất hiện của hoa mẫu đơn, Vương Tuấn Khải nhíu mày khó chịu thật không biết làm sao mà cậu có thể sống ở một nơi đẹp đẽ như vậy nhưng lại không thật sự là của mình, nhìn sang cậu thì thấy cậu vẫn bình thản nắm tay hắn đung đưa trong không trung đi về phía trước

Hạ Nhất Lâm đứng nhìn hai người từ một căn phòng không xa trên lầu hai, gương mặt Hạ Nhất Lâm bắt đầu đen lại tay chống gậy run lên trong mắt hiện lên vài tia tức giận bỗng một giọng nói vang lên "Không cần phải tức giận đâu"

"Vương Khắc Kiệt ông có ý gì, không thấy thằng nhãi Vương Nguyên đã trở về rồi sao"- Hạ Nhất Lâm tức giận nghiêm giọng nói với Vương Khắc Kiệt đang ngồi trên ghế cách đó không xa, Vương Khắc Kiệt không nói chỉ cười...cười một cách nguy hiểm

"Hừ, ông không thấy sao lần này nó về còn mang theo một mối nguy hiểm về cho chúng ta"- Hạ Nhất Lâm hơi lo lắng nói, Vương Khắc Kiệt nhướng mày nhìn Hạ Nhất Lâm cười khẽ nói "Không cần phải lo, Vương Tuấn Khải sẽ không là gì đối với chúng ta"

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Hai người đang đi dạo trong vườn, điện thoại của hắn reo lên bắt máy nghe, đầu dây bên kia liền lên tiếng "Vương Tuấn Khải đã lâu không gặp"

"Âu Dương Thiếu Phong?"- hắn nghi hoặc hỏi, Vương Nguyên một bên nghe đến tên này cũng không biết là ai liền lấy bàn tay hắn ra chơi đùa vui đến nổi cười híp cả mắt, Vương Tuấn Khải vừa nói chuyện điện thoại vừa nhìn thấy cậu vui vẻ như vậy liền lấy tay nhéo một bên má của cậu đến nổi cậu tức giận đến phồng má nhéo tay hắn một cái thật đau hắn liền cười khẽ

Âu Dương Thiếu Phong nghe được tiếng cười truyền từ điện thoại của mình liền kinh ngạc, vị lão đại như Tula này cũng biết cười sao? Liền ho khan một tiếng nói "Tại sao lại gọi mình về Trung Quốc"

"Quản lý Vương thị"- Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói

"Cái gì...tại sao lại là tôi...cậu đang ở đâu?"- Âu Dương Thiếu Phong thật sự muốn gϊếŧ người

"Anh quốc"- Vương Tuấn Khải lười biếng nói thêm một câu "Quản lý không tốt liền biết hậu quả" nói xong liền tắt điện thoại mà Âu Dương Thiếu Phong bên kia hóa đá tại chỗ, có lầm không anh đường đường là một trong những người có quyền lực nhất Châu Á mà lại như nô dịch của người này, nhưng không thể làm gì được chỉ còn cách cắn răng quản lý cái Vương thị khổng lồ này

"Âu Dương Thiếu Phong là ai"- Vương Nguyên thắc mắc hỏi

"Bảo bối sắp có trò vui để xem rồi"- Vương Tuấn Khải cười khẽ nhéo một bên má cậu, còn cậu nhìn thấy nụ cười gian xảo của hắn lông tơ trên người liền dựng đứng lên hết, âm thầm cầu nguyện cho người sắp gặp họa

"Hắc xì"- Vương Hàn đang ngồi trên sofa liền hắt hơi một cái

(Au: đi xem đôi chim hạc thiên nga ra sao nào)

Lưu Chí Hoành bây giờ thật muốn nổi cơn tam bành mặt đằng đằng sát khí đi vào công ty con của Vương thị ở bên Anh quốc mà theo sau chính là cái đuôi...Dịch Dương Thiên Tỷ, người này mấy ngày nay đã luôn đi theo cậu bám dính như kẹo sao su dù muốn trốn cũng không thoát

Hai người bước vào sảnh của công ty liền thu hút sự chú ý của mọi người mọi ánh mắt đều hướng về người đàn ông ở phía sau Lưu Chí Hoành, tất cả mọi người đều khen ngợi người này thật là đẹp trai nha

Chí Hoành thấy bầu không khí hơi kì lạ đưa mắt nhìn những nhân viên đều thấy bọn họ cả nam lẫn nữ đều đang nhìn về người phía sau mình tức giận trong lòng ngày càng tăng cao, không ngờ người đàn ông này dám thu hút cả nam lẫn nữ trong công ty, tức giận quát "Mấy người không có việc gì làm sao"

Tiếng quát của Chí Hoành đã thức tỉnh máu mê trai của những nhân viên liền xấu hổ chạy đi làm việc mà Thiên Tỷ phía sau cũng giật mình trước tiếng quát của cậu thì bỗng thấy cậu quay đầu về phía mình ánh mắt như lưỡi dao mang theo tức giận lạnh lùng nói "Mau đi theo tôi"

Thiên Tỷ hơi rùng mình nhưng liền mỉm cười đi theo Chí Hoành vào thang máy, lên tới phòng tổng giám đốc Chí Hoành tức giận đẩy mạnh cửa làm phát ra một tiếng "Ba" thật lớn rồi đi vào Thiên Tỷ đi theo sau chỉ một chút nữa là mặt va vào cửa rồi, thư ký ngồi bên ngoài cũng giật mình trước tiếng đẩy cửa của Lưu Chí Hoành

Trong phòng tổng giám đốc Chí Hoành ngồi đối diện Thiên Tỷ mắt mang theo hàn khí nhìn anh rít lên từng chữ "Muốn chết", Thiên Tỷ không hiểu nhíu mày nhìn cậu Chí Hoành cũng kiên nhẫn nói "Tại sao lại đi theo tôi"

Nghe câu hỏi của Chí Hoành Thiên Tỷ cười khẽ nhìn cậu bình thản nói "Vì tôi thích em" vừa nói hết bàn liền phát ra một tiếng lớn làm Thiên Tỷ cũng giật mình, Chí Hoành mất hết kiên nhẫn nói "Tôi không nuốn đùa với anh, mau nói tại sao lại đi theo tôi"

"Vì tôi thích em"- nói xong liền kéo tay Chí Hoành để cho mặt hai người kề sát Thiên Tỷ khẽ cười đặt một nụ hôn vào môi của người kia, Chí Hoành bất ngờ cả người căng cứng mắt mở to nhìn Thiên Tỷ đang hôn mình, Chí Hoành nhìn thấy lông mi người kia rất dài, cảm giác lưỡi người kia đang liếʍ môi mình liền thất kinh đẩy mạnh người kia ra, tức giận cực điểm trừng mắt nhìn Thiên Tỷ tay không ngừng chà sát môi mình

Thiên Tỷ nhìn hành động đáng yêu của cậu liền cười khẽ nói "Có chết nó cũng không biến mất", Chí Hoành mặt lúc này hơi đỏ lại nghe Thiên Tỷ nói vậy liền thẹn quá hóa giận đánh một quyền về phía bụng tên sắc lang kia nhưng không may lại bị tên sắc lang kia bắt được thuận tiện kéo cả người cậu về phía mình không thuận tiện chính là ở giữa hai người còn có một cái bàn nên Thiên Tỷ không thể ôm người kia vào lòng được

Chí Hoành tức giận một lần nữa thoát khỏi cái ôm của Thiên Tỷ chạy ra khỏi phòng tay không ngừng chà sát môi mình mà thư ký ở bên ngoài thấy Lưu phó tổng đẩy cửa chạy ra liền mơ màng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, theo sau Lưu phó tổng cô thư ký còn thấy người đàn ông điển trai kia cũng bước ra theo còn nhìn cô mỉm cười một cái làm cho cô thư ký cảm thấy mình như đang bay trên thiên đường

"Bảo bối em phải thuộc về anh"

End chap 58