Hôn Ước Với Lão Đại Hắc Bang [Khải Nguyên]

Chương 57

Chương 57: Hoàng thái tử trở về......
Hai người trở về lâu đài của Nhất Lân cậu một mạch hướng phòng ngủ mà đi không thèm nhìn hắn, hắn cười khổ đi theo sau cậu bước tới cửa phòng cậu liền quay đầu lại nói "Vương Tuấn Khải tối nay anh ngủ sô pha, đây là hình phạt dành cho anh" nói xong khóa trái cửa không cho hắn có cơ hội bước vào

Lâu đài trắng

Tòa lâu đài lớn nhất nước Anh thuộc quyền sở hữu của Vương gia, tòa lâu đại được phủ một màu trắng như tuyết, đại sảnh của tòa lâu đài được chiếu sáng bởi ánh đèn vàng nhạt phát ra từ đèm trùm pha lê làm cho bên trong lâu đài về đêm hết sức ấm áp nhưng cũng vô cùng lạnh giá vì chủ nhân của tòa lâu đài không có mặt ở đây

Một lão già tóc đã bạc khoác lên người bộ quân phục của đại tướng tay chống gậy chậm rãi đi vào đại sảnh, bước chân dừng lại trước bức tranh của một người con trai một thân y phục màu trắng của hoàng thái tử mắt nhìn chăm chú khẽ thì thầm "Đã đến lúc chủ nhân nơi này trở về"

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Cậu đứng ở ban công bên ngoài phòng trong lâu đài mắt nhìn vào bầu trời màu đen mặt trăng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt nhưng cũng vô cùng lạnh lẽo

Hắn bước vào phòng thấy cậu đang đứng ở ban công liền nhẹ nhàng đi tới ôm cậu từ phía sau tham lam ngửi mùi hương nhàn nhạt từ tóc cậu, câu biết người đang ôm mình là ai ngoài hắn ra thì ai dám tới gần ôm cậu, hắn khẽ nói "Đang suy nghĩ gì"

"Em sẽ trở về lâu đài Trắng"- cậu nói, lần này cậu phải về để giải quyết chuyện Vương Khắc Kiệt và tìm ba mẹ của mình, cậu phải làm cho Vương Khắc Kiệt không còn đường sống

"Anh về cùng em"- hắn không phản đối

"Ngày mai em sẽ trở về"- cậu quyết định, cậu không thể kéo dài thời gian thêm nữa nếu không tính mạnh của ba mẹ sẽ càng nguy hiểm cậu phải tìm được hai người họ trước Vương Khắc Kiệt

"Được"- ngưng một lát hắn nói tiếp "Bảo bối chúng ta vận động chút đi" nghe hắn nói cậu liền giật nảy mình thoát khỏi cái ôm của hắn quay đầu nhìn hắn "Anh...anh không được tới đây......khoan đã tại sao anh lại vào được đây"

Hắn hơi chột dạ không biết nói gì, cậu trừng mắt nhìn hắn không phải cậu đã khóa trái cửa rồi sao tại sao người này lại vào được "Vương Tuấn Khải anh dám không chịu phạt" cậu nghiến răng nói, hắn thấy cậu tức giận bước hai bước tới ôm cậu mặt dày nói "Bảo bối anh không ngủ được khi không có em"

Cậu giật giật khóe miệng nhìn hắn này là muốn trốn phạt sao nhưng nghĩ lại hắn nói cũng đúng cậu cũng sẽ không ngủ được khi không nằm trong lòng người này cậu phát hiện mình bây giờ đều do dựa vào người này sống mới vui vẻ, đang trong suy nghĩ cảm giác được có một cái tay đang len vào trong áo ngủ của mình liền tức giận muốn thoát khỏi nhưng vô dụng vì đã bị hắn ôm chặt có chết cũng không buông

Hắn cười gian xảo thổi hơi vào tai cậu nói "Anh sẽ chịu phạt bằng cách phục vụ em cả đêm" nói xong không đợi cậu phản ứng liền bế cậu lên giường bắt đầu "phục vụ"

"Aaaa...Vương Tuấn Khải anh là đồ khốn khϊếp...mau đi xuống cho tôi"- cậu tức giận hét lớn, hắn cười vui vẻ nói "Bảo bối em cứ việc hét phòng này cách âm sẽ không có ai nghe được" nói xong liền nhào tới hôn cậu điên cuồng, cậu vùng vẫy nhưng vô dụng rất nhanh liền chìm vào du͙© vọиɠ cùng hắn

Trăng đêm nay chiếu sáng khắp một vùng

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Nhà tù của tổ chức Ảnh

Mộc Y Lan bị người của hắn mang đến đến nhà tù này cô ta bị các ám vệ tại đây tra tấn suốt hai tiếng liền những vết thương do roi da quất lên đều chảy máu rất nhiều quần áo thì rách tả tơi đầu tóc rối bù lên hết vết thương ở khắp người, không còn là Mộc Y Lan xinh đẹp mà chỉ thấy giống một người điên, nếu như Mộc Tư Thành thấy con gái ông ta như vậy thì sẽ đau đớn không thôi

Mộc Y Lan bị đưa vào một căn phòng, cô ta điên cuồng cười tiếng cười của cô ta vang vọng một góc trong nhà tù hai mắt hằn lên tơ máu "Vương Nguyên mày sẽ phải trả giá......Vương Tuấn Khải anh chỉ có thể là của tôi...hahaha......"

Nhìn hình ảnh của Mộc Y Lan từ camera Vương Phong cười lạnh lên tiếng "Cô thật đẹp nhưng đáng tiếc lại điên khùng như vậy", Lãnh Dực nhìn Vương Phong trong mắt chỉ có khinh thường không nói gì xoay người rời đi, Vương Phong thấy Lãnh Dực rời đi liền nhếch môi cười bắt lấy tay Lãnh Dực kéo lại ôm người kia vào lòng, Lãnh Dực hung hăng trừng mắt nhìn Vương Phong "Muốn làm gì"

"Ghen tị sao"- Vương Phong cười đến sáng lạn nói

"Mơ đi"- Lãnh Dực nhếch môi cười thoát khỏi cái ôm của người nào đó chuẩn bị rời đi lại một lần nữa bị ôm trở lại, lần này còn bị người kia nhanh chóng cướp đoạt lấy môi mình mà ngấu nghiến

Sau một lúc Vương Phong buông tha cho đôi môi của Lãnh Dực thì thầm nói "Cục cưng em không cần phải ghen" nói xong còn cắn nhẹ vào tai Lãnh Dực, mà Lãnh Dực thì không ngừng thở gấp trừng mắt nhìn Vương Phong nghiến răng cảnh cáo "Muốn ăn kẹo đồng" nói xong còn rút súng chĩa về trán của Vương Phong

Vương Phong không sợ cười gian xảo nói "Cục cưng không ngoan, phải phạt" nói xong liền đoạt lấy súng ôm "cục cưng" của mình rời khỏi nhà tù đi về phòng bắt đầu "trừng phạt"

"Hỗn đản, thả tôi ra"- Lãnh Dực hét lên chỉ thấy Vương Phong đánh vào mông mình cười nói "Cục cưng, muộn rồi"

(Au: một phục vụ một trừng phạt nhưng đều có kết quả như nhau *cười gian*)

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Sáng ngày hôm sau trong phòng ăn Nhất Lân nhìn một đám người biểu cảm lẫn lộn Nhất Lân thề anh là người bình thường nhất trong đám người này, Nhất Lân giật giật khóe miệng hỏi "Mấy người như vầy là sao"

Nhất Lân lên tiếng làm cho một đám người đưa mắt nhìn Nhất Lân đều cùng một suy nghĩ "Người này hôm nay bị gì sao"

Nhất Lân nhìn biểu cảm của mọi người liền biết họ đang nghĩ gì đập bàn nói "Mấy người mới là bị gì đó" ngưng một chút lại đưa mắt nhìn Vương Nguyên hỏi "Vương Nguyên cậu bị gì mà không ngừng xoa thắt lưng vậy?", cậu bị Nhất Lân hỏi liền xấu hổ trừng mắt nhìn cái người bên cạnh tức giận đạp vào chân người kia một cái những người còn lại thấy hành động của cậu liền biết tối qua đã xảy ra chuyện gì mà đưa mắt sang nhìn Vương Tuấn Khải thì thấy người kia cười đến thỏa mãn

Nhất Lân thấy vậy cũng không hỏi nữa quay sang Lãnh Dực hỏi "Cậu tại sao cũng xoa thắt lưng" vừa hỏi xong cả người Lãnh Dực cứng đờ không trả lời, Vương Phong liền nói "Tối qua vận động hơi nhiều" Vương Phong vừa nói xong mặt Lãnh Dực liền đỏ lên tức giận ném đôi đũa về phía Vương Phong nhưng người kia lại tránh được, mọi người lại một lần nữa hiểu được tối qua đã xảy ra chuyện gì, Phong Khiết có ý xấu lên tiếng "Vương Nguyên thiếu gia và Lãnh Dực nhớ giữ gìn thân thể đừng vận động quá sức"

Cậu và Lãnh Dực giật giật khóe miệng nghĩ "Cái gì mà vận động quá sức, Phong Khiết anh/cậu muốn chết sao" tức giận trừng mắt nhìn Phong Khiết cậu cười gian xảo nói "Phong Khiết, có lẽ anh không muốn gặp Lãnh Ưu nữa", Phong Khiết vừa nghe đến tên Lãnh Ưu liền nhảy dựng lên cầu xin cậu "Vương Nguyên thiếu gia không nên a" thiếu điều chạy lại ôm chân cậu khóc sướt mướt

Những người còn lại nhìn đều ném cho Phong Khiết một cái nhìn khinh thường Phong Khiết thì coi như không thấy cúi đầu tiếp tục ăn, Nhất Lân bất giác đưa mắt nhìn Thiên Thiên đang im lặng cúi đầu không nói Nhất Lân định lên tiếng thì cậu lại nói "Anh, hôm nay em sẽ về lâu đài Trắng" lời vừa nói ra liền thu hút sự chú ý của mọi người ngay cả Thiên Thiên cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu, Vương Hàn nhìn cậu nói "Cẩn thận"

"Không cần lo lắng, có Vương Tuấn Khải đi với Vương Nguyên mà"- Nhất Lân nói

Đươc sự đồng ý của Vương Hàn cậu mỉm cười lúc sau liền cùng hắn, Lưu Chí Hoành và Thiên Tỷ cùng nhau đến lâu đài Trắng, ngồi trong xe cậu hơi lo lắng người dựa trong lòng hắn có chút run rẩy, hắn biết cậu lo lắng liền ôm chặt cậu đặt một nụ hôn lên trán cậu trấn an "Bảo bối không sợ còn có anh"

Nghe hắn nói vậy trong lòng cậu liền dâng lên cảm giác hạnh phúc và ngọt ngào nở nụ cười rướn người hôn nhẹ vào môi hắn, người đàn ông này thật bá đạo mà cũng thật ôn nhu người đàn ông này chính là dành cho cậu đến để che chở cho cậu bảo vệ cậu

Lâu đài Trắng dần hiện ra nó vẫn như ngày nào mang đến ấm áp nhưng cũng lạnh lẽo, cánh cổng trắng được hai vệ sĩ canh gác, hai vệ sĩ nhíu mày khi thấy một chiếc Roll Royce màu đen đang dừng trước lâu đài, một người liền bước lại gõ cửa kính xe, cửa kính xe hạ xuống dần hiện ra khuôn mặt tuyệt sắc của cậu mang theo khí thế của bậc đế vương. Người vệ sĩ nhận ra được người trong xe là ai liến cúi đầu hô "Hoàng thái tử" ngẩng đầu đưa mắt nhìn người ngồi cạnh hoàng thái tử người đàn ông với đôi mắt màu nâu thẳm mang theo hàn khí nhưng khi nhìn hoàng thái tử trong mắt chỉ có ôn nhu

Cánh cộng màu trắng được mở ra chiếc Roll Royce chở cậu từ từ tiến vào bên trong, một ông lão tóc bạc đã đứng trước cửa lâu đài nghiêm trang chờ đôi mắt của ông mang theo ý cười "Chủ nhân cuối cùng cũng trở về"

Vương Nguyên bước xuống xe liền nhìn thấy ông lão tóc bạc đang nhìn mình cậu liền nở nụ cười chạy nhanh tới chỗ ông mắt bắt đầu ngập nước "Bác Hạ" không sai người cậu gọi chính là đại tướng-Hạ Nhất Lâm từ nhỏ đã luôn bảo vệ cậu và Vương Hàn, có thể nói ông chính là người cha thứ hai của cậu

Hạ Nhất Lâm mỉm cười nói "Hoàng thái tử mừng người trở về" nói xong liền cúi người chào cậu, cậu thấy vậy liền đỡ ông dậy, Hạ Nhất Lâm đưa mắt nhìn người đàn ông phía sau cậu nhíu mày hỏi "Hoàng thái tử người này là ai"

Nghe ông hỏi cậu mới nhớ hắn đến đây cùng mình liền giới thiệu "Bác Hạ đây là Vương Tuấn Khải......chủ nhân của tổ chức Ảnh" "Khải đây là bác Hạ đại tướng trong hoàng tộc"

"Chào ông"- hắn cúi người chào ông

Hạ Nhất Lâm đưa mắt đánh giá một lượt Vương Tuấn Khải không ngờ một người trẻ tuổi như vậy lại là chủ nhân của tổ chức Ảnh-ông trùm trong giới hắc đạo, một thân phận khác chính là người thôn tính quyền chính trị trên toàn thế giới cũng là chủ nhân của Vương thị. Ông không ngờ người này lại xuất hiện bên cạnh đứa cháu mình yêu thương

Hắn cũng đưa mắt nhìn ông lão trước mặt người này không ngờ là đại tướng lúc trẻ ông chắc chắn là một người rất được nhiều người kính trọng và người này cũng chính là người đã ở bên cạnh cậu bảo vệ cậu khi không có hắn ở bên cạnh, hắn cảm thấy hối hận khi không gặp cậu sớm hơn, nhưng Vương Tuấn Khải chắc chắn đời này kiếp này sẽ ở bên cạnh cậu bảo vệ cậu cưng chiều cậu sẽ không để một ai có thể làm hại cậu cùng cậu đi hết cuộc đời này

"Chúng ta mau vào trong rồi nói tiếp"- Hạ Nhất Lâm lên tiếng, hai người gật đầu đi theo ông vào bên trong trở lại nơi có những kí ức đau buồn của cậu

End chap 57

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

HAPPY NEW YEAR 2016 *tung bông*