Hôn Ước Với Lão Đại Hắc Bang [Khải Nguyên]

Chương 67

Chương 67: "Lưu Nhất Lân, tôi hận anh"......
Đình Tín mỉm cười chậm rãi băng qua đường bước từng bước về phía hắn và tiểu Bạch, đến trước mặt hai người Đình Tín đưa mắt nhìn tiểu Bạch cười một cái "Nhóc con, lại gặp rồi" mà lúc này tiểu Bạch đã choáng rồi, tiểu Bạch ngưỡng mộ nghĩ thầm anh này thật xinh đẹp chỉ thua Nguyên Nguyên và Dực Dực

Đình Tín thấy bé mở to mắt nhìn mình liền phì cười vươn tay nhéo má bé, tiểu Bạch bị nhéo đau nhưng vẫn không nói gì còn cưới với Đình Tín còn giơ hai tay về phía Đình Tín đòi bế, Vương Tuấn Khải thấy thế cũng lắc đầu để bé cho Đình Tín bế

"Sao cậu lại ở Anh quốc"- hắn hỏi

Đình Tín không nhìn hắn vừa cười với tiểu bạch vừa nói "Tôi đến thăm Nguyên Nguyên", hắn nói "Cậu không chỉ đến thăm em ấy"

Đình Tín đưa mắt nhìn hắn một lúc rồi mỉm cười gật đầu hắn cũng không hỏi ba người chậm rãi đi về bệnh viện, tiểu Bạch được Đình Tín bế vui sướиɠ không thôi bé rất thích anh xinh đẹp này nha, bé quyết định rồi phải dụ người này ở với bé cả Nguyên Nguyên, Dực Dực và Hàn Hàn nữa phải dụ hết (Au: tiểu Bạch con tham quá......nhưng nhớ chia cho ta một người)

Ba người trở về bệnh viện đẩy cửa vào liền thấy cậu ngồi trên giường bệnh đang chăm chú đọc sách mà không hề biết có người bước vào, hắn lắc đầu cười nhớ lại lúc trước cậu xem tivi cũng vậy xem đến chăm chú còn hắn thì coi như không khí, tiểu Bạch thấy cậu không hay biết bé đã về liền gọi lớn "Nguyên Nguyên, tiểu Bạch và Khải ca về rồi còn có rất nhiều kem nữa còn có anh xinh đẹp......"

Cậu nghe tiếng tiểu Bạch liền ngẩng đầu lên lại nghe tiểu Bạch nói "anh xinh đẹp" thì không hiểu đưa mắt nhìn người đứng sau Vương Tuấn Khải thì kinh ngạc mở to mắt gọi lớn "La Đìnhh Tín"

Người bị gọi tên liền bước lên một bước cười với cậu "Nguyên Nguyên, lâu rồi không gặp cậu......" Đình Tín chưa nói hết câu đã bị cậu chen vào "La Đình Tín khốn khϊếp ông đây sẽ lột da ngươi" cậu nói xong liền nhảy xuống giường nhào về phía Đình Tín tung nấm đấm nhưng liền bị Đình Tín né thoát càng làm cho cậu tức giận hơn

Vương Tuấn Khải thấy hai người đang nháo liền thả tiểu Bạch còn đang ngơ ngác lên giường bước hai bước về phía cậu ôm cậu vào lòng "Vương Nguyên, em muốn anh lo lắng sao" nói xong liền ôm cậu trở về giường, cậu đỏ mặt để hắn ôm về giường lúc này mới nhớ ra khắp người mình còn vết thương chưa lành

Tiểu Bạch mở to mắt nhìn Vương Nguyên hỏi "Nguyên Nguyên tại sao lại muốn đánh anh xinh đẹp", cậu mỉm cười nhéo má bé nói "Tại vì cậu ta đáng bị như vậy" lời của cậu làm cho tiểu Bạch càng thêm khó hiểu

Đình Tín lúc này cũng mỉm cười lại gần giường bệnh cũng vươn tay nhéo má tiểu Bạch nói "Tụi anh chỉ giỡn thôi" cậu cũng gật đầu rồi bất giác cả hai đều nở nụ cười, hắn cười lắc đầu lấy kem cho cậu và hai người kia

Cậu nhăn mày nhìn hộp kem nhỏ bé của mình rồi nhìn lại hộp kem to gấp hai lần của mình đang trong tay tiểu Bạch và Đình Tín, hắn như nhìn ra suy nghĩ của cậu nói "Em không thể ăn nhiều kem được", cậu vẫn bất mãn nhưng cũng bắt đầu ăn kem lại thấy hắn không ăn cậu hỏi "Anh không ăn sao"

"Em đút anh ăn"- hắn tự nhiên nói

Cậu đỏ mặt không dám nói gì tiếp tục ăn kem nhưng tay cầm muỗng kem sắp tới bên miệng lại bị một bàn tay khác bắt lấy muỗng kem bị đưa vào miệng người khác, hắn thỏa mãn ăn muỗng kem của cậu còn liếʍ môi nói "Ngọt quá" mà cậu thì kinh ngạc suýt làm rơi muỗng kem trong tay mặt đỏ như quả cà chua rút tay về

Tiểu Bạch thấy hắn được cậu đút ăn liền bất mãn nói "Nguyên Nguyên tiểu Bạch cũng muốn được đút" nói xong há miệng chờ muỗng kem của cậu, một muỗng kem được đưa vào miệng của bé nhưng người đút không phải là cậu mà là hắn thì bé liền không vui, hắn nói "Em ấy chỉ đút cho mình Khải ca, tiểu Bạch không có phần"

Tiểu Bạch tức giận phồng má muốn làm loạn thì một muỗng kem khác đưa vào miệng bé, Đình Tín mỉm cười hỏi "Có ngon không" tiểu Bạch liền gật đầu chờ muỗng thứ hai, Đình Tín cười đút cho bé một muỗng nữa

Lúc này một người đẩy cửa bước vào, hắn đưa mắt nhìn thì thấy người bước vào là Lưu Nhất Lân cũng không nói gì, Nhất Lân nhìn hắn rồi đưa mắt nhìn thân ảnh ngồi cạnh tiểu Bạch chỉ nhếch môi cười bước vào, tiểu Bạch thấy Nhất Lân liền hỏi "Lân Lân cũng tới sao", Đình Tín nghe đến tên này tay đang đút kem cho tiểu Bạch hơi khựng lại rồi tiếp tục đút kem cho tiểu Bạch coi như không có chuyện gì

Nhất Lân mỉm cười với bé rồi đưa mắt nhìn cậu hỏi "Vương Nguyên cậu sao rồi", cậu cũng mỉm cười đáp "Mình ổn không sao hết"

Đình Tín đút cho tiểu Bạch xong đứng dậy nói với cậu "Nguyên Nguyên, mình có việc phải đi trước lần sau sẽ lại đến thăm cậu" cậu cũng không giữ lại gật đầu, Đình Tín xoay người bước ra ngoài đi ngang qua Nhất Lân mỉm cười gật đầu rồi ra ngoài, Nhất Lân cười khẽ rồi cũng nói với hắn "Mình cũng ra ngoài một chút" nói xong liền xoay người bước ra ngoài đuổi theo người kia

Đi đến cuối hành lang liền thấy Đình Tín đang đứng chờ thang máy liền nhếch môi cười bước tới gần, Đình Tín đứng chờ thang máy nghe thấy tiếng bước chân dù không nhìn cũng biết người bước tới là ai chỉ lẳng lặng chờ người kia tới gần

Nhất Lân bước tới gần liền kéo người kia ôm vào lòng khẽ thì thầm vào tai người kia "La Đình Tín, em đang muốn làm gì"

"Không gì hết"- Đình Tín thản nhiên nói, nghe tiếng cười khẽ truyền từ đỉnh đầu chỉ cau mày im lặng, Nhất Lân cười khẽ vẫn ôm chặt người kia sau một lúc mới lên tiếng "Không phải đã đến lúc kết thúc trò chơi này rồi sao"

Đình Tín trong lòng anh chỉ nhếch môi cười mắt phượng hiện lên một tia bi thương "Anh nói gì tôi không hiểu"

"Quay về bên anh"- Nhất Lân nói, Đình Tín nghe anh nói chỉ im lặng rồi từ từ thoát khỏi cái ôm của anh mặt bình thản đối mặt với Nhất Lân "Anh muốn tôi quay về bên anh......" ngưng một lúc Đình Tín nói tiếp "Người anh cần nói câu này không phải tôi" nói xong câu này cũng là lúc cửa thang máy mở ra Đình Tín liền bước vào mắt phượng xinh đẹp nhìn Nhất Lân đứng bên ngoài đến lúc cửa thang máy dần khép lại

Trước khi cửa thang máy khép lại Nhất Lân nói "Anh sẽ kết thúc trò chơi này thay em" nói xong Nhất Lân nhìn thấy một tia lo lắng xuất hiện trong đôi mắt phượng xinh đẹp kia rồi cửa thang máy khép lại như một bức tường ngăn cách hai người

Đình Tín trong thang máy cắn chặt môi ngăn không cho nước mắt rơi xuống cả người dựa vào thang máy cố giữ cho mình đứng vững thì thào"Lưu Nhất Lân, tôi hận anh..."

"Tại sao anh không buông tha cho tôi......"

Một tháng sau......

Cậu xuất viện Vương Tuấn Khải mang cậu đến gặp ba mẹ, bà Vương nghe tin con trai mình gặp tai nạn rồi mất trí nhớ liền lo lắng rơi nước mắt không ngừng, đức vua của nước anh cũng là ba của cậu chỉ đứng một bên không nói gì chỉ nhìn hai mẹ con đang ôm nhau

Hắn nhìn thái độ của ông thì biết ông không thương cậu và cả mẹ cậu, bà Vương biết ông không có tính cảm với mình chỉ biết làm tròn trách nhiệm của một người vợ danh chính ngôn thuận bên cạnh ông và bà biết ông vẫn yêu người phụ nữa kia, dù không thích người phụ nữ kia nhưng bà vẫn thương Vương Hàn coi anh như con ruột của mình

Mọi chuyện đã được giải quyết ông bà Vương đã không sao, Hạ Nhất Lâm vẫn bị giam trong tổ chức Ảnh ngày ngày bị tra tấn đến chết đi sống lại mấy lần dạo chơi quỷ môn quan nhưng vẫn bị Vương Tuấn Khải kéo về tiếp tục hành hạ

Một tuần sau hắn mang cậu lên máy bay riêng về lại Trùng Khánh, Trung Quốc, cậu vẫn chưa nhớ lại được chuyện gì nhưng hắn vẫn bên cạnh giúp cậu từ từ nhớ lại từng chút một

Trùng Khánh, Trung Quốc

Một chiếc Roll Royce màu đen chạy trên đường, Vương Nguyên mệt mỏi nằm trong lòng Vương Tuấn Khải mà thϊếp đi, tiểu Bạch ngồi một bên cũng đã dựa vào hắn mà ngủ xe vẫn chạy đều đều tiến về Nguyệt thự, phía sau còn có hai chiếc xe khác chạy theo

Vương Hàn ngồi bên ghế phụ lái mặt nhăn mày nhó đang rất bất mãn, Âu Dương Thiếu Phong lái xe đưa mắt nhìn Vương Hàn cười khổ Vương Hàn đang giận Y còn nguyên nhân vì sao Vương Hàn giận chính là Y đã giày vò Vương Hàn suốt một đêm trước khi lên máy bay về Trung Quốc

Dịch thị

Một chiếc Ferrari màu đỏ phanh gấp trước Dịch thị thu hút tầm nhìn của mọi người một người từ trong xe bước ra mặc một chiếc áo sơ mi đen mở hai nút tay áo được xắn lên môi mỏng khẽ nhếch lên làm cho mọi cô gái đều bị thu hút, người này không ai khác chính là Thiên Tỷ Dịch thiếu của tập đoàn Dịch thị, sở dĩ anh đến đây chính là vì chị của anh Dịch Dương Thiên Hoa

Thiên Tỷ đẩy cửa phòng tổng giám đốc tự nhiên bước vào thờ ơ nói "Chị, em tới rồi" nói xong mới phát hiện trong phòng ngoài chị của anh ra còn có một cô gái khác, cả hai người đều đưa mắt nhìn anh, Dịch Dương Thiên Hoa nhăn mặt nói "Dịch Dương Thiên Tỷ, chú ra ngoài đợi chị"

Thiên Tỷ thấy chị mình sắp nổi giận liền nhanh chóng đi ra ngoài tránh bão, thấy Thiên Tỷ đã ra ngoài Thiên Hoa cười ngượng với cô gái trước mặt "Chi Lệ xin lỗi em, Thiên Tỷ nó chính là như vậy em đừng để tâm"

Cô gái tên Chi Lệ cũng cười nói "Không sao đâu chị em không để tâm đâu", Thiên Hoa thấy Chi Lệ không để tâm liền cười nói "Chi Lệ em thật hiểu chuyện"

Chi Lệ mỉm cười rồi nói "Xin lỗi chị, em có chuyện phải......"

"Được rồi không sao nếu em có việc bận thì cứ đi đi"- Thiên Hoa hớn hở nói, Chi Lệ mỉm cười với Thiên Hoa rồi đi ra ngoài, đi tới thang máy thì chạm mặt Thiên Tỷ, Chi Lệ thấy anh đang hút thuốc thì bước tới mìm cười nói "Chào anh em là Chi Lệ, vị hôn thê của anh" (Au: bánh bèo lại xuất hiện)

Thiên Tỷ nghe cô gái trước mặt tự xưng là vị hôn thê của anh thì nhíu mày đưa mắt nhìn Chi Lệ rồi cười lạnh không nói gì đi lướt qua cô, Chi Lệ thấy Thiên Tỷ bỏ đi chỉ quay đầu nhìn, môi cong lên rồi bấm nút bước vào thang máy

Thiên Tỷ một lần nữa đẩy cửa bước vào thì thấy Thiên Hoa đang ngồi trên ghế tổng giám đốc nhìn mình, Thiên Hoa nhìn Thiên Tỷ chậm rãi nói "Thiên tỷ chị có chuyện muốn nói với chú"

Thiên Tỷ ngồi trên ghế sofa lười biếng nghe chị mình nói, Thiên Hoa không để ý thái độ của anh chậm rãi nói "Cha đã chọn vợ cho chú"

Thiên Tỷ cau mày nhìn Thiên Hoa khó chịu nói "Em không cần, vợ của em sẽ tự em chọn"

"Thiên Tỷ em biết là em không có quyền lựa chọn"- Thiên Hoa biết anh bất mãn nhưng không thể làm gì khác, Thiên Hoa nói tiếp "Cô bé lúc nãy chính là vị hôn thê của em Kiều Chi Lệ, cháu gái cưng của Kiều gia"

Thiên Tỷ cười lạnh nói "Cô ta là cháu của Kiều gia thì đã sao, cô ta không phải vị hôn thê của em càng không phải là vợ của em" nói xong Thiên Tỷ liền tức giận bỏ ra ngoài, Thiên Hoa lúc này cũng đã nổi giận đứa em trai này làm cho cô rất đau đầu

Thiên Tỷ rời khỏi Dịch thị nhấn chân ga phóng về phía trước với tốc độ cao nhất, không ngờ khi trở về Trung Quốc lại xuất hiện bên cạnh anh một vị hôn thê, vợ của anh sẽ do anh chọn mà không phải ai khác chọn giúp anh, bất giác anh nhếch môi cười nghĩ tới người kia không biết giờ này người kia đang làm gì

Chí Hoành theo Vương Tuấn Khải quay về Trung Quốc, lúc này Chí Hoành bận rộn không ngừng giải quyết công việc ở Vương thị Chí Hoành không biết cái tên Phong Khiết kia đã biến đi đâu mất còn có cả Lãnh Ưu cũng không thấy xuất hiện

Nguyệt thự

Vương Nguyên được hắn đưa về Nguyệt thự cậu nhìn nơi này trông rất quen thuộc, Vương Tuấn Khải dẫn cậu tới phòng của hai người, cậu nhìn một lượt căn phòng rồi mắt chú ý tới con cua bằng bông trên giường trong đầu bỗng xuất hiện cảnh cậu và hắn đi chơi trong công viên rồi lần cậu và Vương Nhạt bị bọn lưu manh kia trêu chọc, cậu đứng bất động trước cửa phòng

Vương Tuấn Khải thấy cậu im lặng thì đưa mắt nhìn cậu thì thấy cậu cũng đang nhìn mình làm cho hắn hơi đỏ mặt thì lại nghe cậu nói "Khải......em nhớ lại rồi"

Hắn kích động hi nghe lời nói của cậu, hai tay nắm chặt vai cậu hỏi "Vương Nguyên em vừa nói gì"

Cậu nhìn hắn nở nụ cười "Khải, em nhớ lại hết rồi" nói xong liền ôm lấy hắn, lúc này mặt hắn đầy vui vẻ cũng ôm chặt lấy cậu, cậu nở nụ cười cũng ôm chặt lấy hắn

Hắn buông cậu ra bắt lấy môi cậu hôn ngấu nghiến cậu cũng đáp lại nụ hôn của hắn hai tay ôm cổ hắn kéo khoảng cách của hai người gần hơn, một lúc sau nụ hôn kết thúc thấy cậu thở dốc hắn cười khẽ thì thầm vào tai cậu "Bảo bối em phải đền bù cho anh" nói xong không đợi cậu phản ứng hắn khóa cửa phòng lại ôm cậu về phía giường bắt đầu cái gọi là "đền bù", trong phòng lúc đầu vang lên tiếng mắng người không ngừng "Vương Tuấn Khải anh là đồ khốn khϊếp...cút xa tôi ra......hỗn đản..." nhưng lúc sau chỉ còn nghe những tiếng rên nhỏ, tiểu Bạch ngồi trong phòng khách của Nguyệt thự bất mãn lầm bầm "Nhất định phải cướp Nguyên Nguyên đi......"

Lưu gia

Nhất Lân nhận được diện thoại của bà Lưu người chăm sóc cho Lâm Tiết Tư, bà lo lắng nói Lâm Tiết Tư đã biến mất, Nhất Lân nói với bà không sao rồi cúp máy, anh ngồi trong thư phòng tay gõ theo nhịp trên bàn trên môi bất giác cong lên

Sân bay Trùng Khánh

Lâm Tiết Tư xuống máy bay đôi mắt vô hồn nay trở nên ngoan độc nhìn lên bầu trời Trùng Khánh

"Nhất Lân, em tới rồi"

End chap 67

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - 

Do không chịu nổi BB bị mất trí nhớ nên tui đã cho BB nhớ lại chồng của mình