Chương 55: "Được, anh là của em"......
Sau khi Thiên Thiên rời đi cậu ngồi trên giường nhíu mày suy nghĩ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì giữa anh trai cậu và Thiên Thiên? Cậu đăm chiêu suy nghĩ mà không biết hắn đã vào phòng từ lúc nào, hắn cười khẽ đi tới ngồi đối diện cậu khẽ hôn vào môi cậu làm cậu thoát khỏi suy nghĩ nhìn người trước mặt đã lén ăn đậu hủ của mình"Đang suy nghĩ gì"- hắn hỏi
"Không có gì"- cậu lắc đầu thở dài
"Không cho nói dối"- hắn hơi nghiêm mặt nói
Cậu cười khổ với người đàn ông này, người này như biết được trong lòng mình đang lo lắng điều gì, cậu thở dài kể lại chuyện lúc nãy cho hắn nghe hắn im lặng không nói gì sau một lúc thì lên tiếng "Không cần quan tâm", lời này của hắn làm cậu chỉ có một ý nguyện là đạp cho người này một phát nhưng kìm lại chỉ bĩu môi khinh thường
"Ngày mai chúng ta cần đến một nơi"- hắn bất ngờ lên tiếng
"Đi đâu"- cậu thắc mắc hỏi
"Một phần của tổ chức Ảnh"- hắn nhàn nhạt lên tiếng, cậu cảm thấy hơi hứng thú với nơi đó liền gật đầu đồng ý
Sáng ngày hôm sau cậu cùng hắn, Lưu Chí Hoành, Vương Phong và Lãnh Dực lên đường tới nhánh con của tổ chức Ảnh. Cậu do vẫn còn hơi mệt nên dựa người vào hắn chợp mắt một chút, hắn vuốt nhẹ tóc cậu cười ôn nhu
Xe dừng trước một cánh cổng màu đen, cánh cổng dần mở ra ba chiếc Roll Royce màu đen từ từ tiến vào bên trong. Người trong tổ chức nhận được tin hắn tới nên từ sớm đã đứng chờ lão đại của mình. Một vệ sĩ tiến tới mở cửa xe hắn chậm rãi ôm thiên hạ đang ngủ say trong lòng bế ra ngoài những người trong tổ chức liền kinh ngạc nhìn một màn trước mắt không khỏi bất ngờ, tất cả mọi người đều thắc mắc người con trai kia là ai?
Hắn đưa mắt nhìn một đám người trước mặt rồi chậm rãi tiến vào trong theo sau là Lưu Chí Hoành, Vương Phong và Lãnh Dực.
"Thông báo cho mọi người trong vòng 20 phút phải có mặt ở đây"- hắn nhàn nhạt lên tiếng rồi bế cậu về căn phòng to nhất của nơi này.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Bar Mị Ảnh
Dù là buổi sáng nhưng quán vẫn đông khách, các tiểu thư công tử ăn chơi đều tập trung ở nơi này
Lệ Nghi điên cuồng lắc lư theo âm nhạc những người đàn ông xung quanh đều bị cô ta hấp dẫn, cô ta túm cổ áo của một người đàn ông ngoại quốc gần mình nhất kéo lại môi hai người bắt đầu dây dưa, Mộc Y Lan ngồi một góc trong tay cầm một ly rượu đưa mắt nhìn khắp nơi. Hàng lông mi như hai cánh quạt khẽ chớp, đôi mắt khép hờ càng thêm quyến rũ.
Lệ Nghi sau một lúc điên cuồng liền rời sàn nhảy ngồi đối diện với Mộc Y Lan uống hết một ly rượu nói "Y Lan, tâm trạng không tốt sao" Lệ Nghi mang vẻ nghi hoặc hỏi
Mộc Y Lan không nói mắt hờ hững nhìn một lão trung niên mặt đầy dâʍ ɖu͙© đang tiến tới gần đây, bàn tay của lão đặt lên vai của Lệ Nghi làm cô ta thoáng giật mình quay lại thì thấy một lão già trên năm mươi tuổi đang nhìn mình với nụ cười thèm thuồng, lão lên tiếng "Hai người đẹp tôi có thể ngồi đây không"
Lệ Nghi trong lòng cười lạnh nhưng vẫn nở nụ cười quyến rũ nói với lão già kia "Tất nhiên là được rồi", lão già kia được Lệ Nghi đồng ý liền nhanh chóng ngồi cạnh cô ta bắt đầu nói chuyện, Mộc Y lan ngồi đối diện nhếch mép cười khinh thường.
Ngồi được một lúc Lệ Nghi ngày càng nhích tới gần ông ta bàn tay vuốt ve trước ngực ông ta làm cho ông ta hít thở ngày càng nặng nề, ông ta đưa tay bóp vào ngực Lệ Nghi cô ta liền vờ thẹn thùng khẽ rên một tiếng làm ông ta ngày càng thích thú hơn bắt đầu xoa nắn ngực của Lệ Nghi.
Mộc Y Lan ngồi một bên nhìn một màn này trong mắt chứa đựng sự khinh thường cất giọng nói "Lệ Nghi nếu cậu muốn thì mau đi đi"
Lệ Nghi nghe Mộc Y Lan nó vậy cười vui vẻ nói "Được vậy tụi mình đi đây" nói xong liền kéo lão già kia rời đi
"Ngồi một mình sao?"- giọng một người đàn ông vang lên
Mộc Y Lan nhìn người đàn ông trước mặt mỉm cười "Thương tiên sinh"
Thương Ngạn ngồi đối diện Mộc Y Lan cười như không cười nhìn cô, Mộc Y Lan cũng cười nhạt bầu không khí ngày càng nặng nề. Sau một lúc Mộc Y Lan lên tiếng "Thương tiên sinh đã gặp cậu ta chưa"
"Vương Nguyên?"- Thương Ngạn nghi hoặc trả lời
Mộc Y Lan gật đầu, Thương Ngạn nói tiếp "Không vội, rồi sẽ gặp"
"Nếu Thương tiên sinh đã nói vậy thì không còn gì lo lắng"- Mộc Y Lan vẫn nở nụ cười nói
"Cô nghĩ Vương Tuấn Khải sẽ về với cô khi Vương Nguyên biến mất"- Thương Ngạn nói
"Tôi tự có cách để Vương Tuấn Khải ở bên cạnh tôi"- Mộc Y Lan không trả lời câu hỏi của Thương Ngạn mà chỉ nói một câu này
Thương Ngạn nhếch môi cười "Chúc cô may mắn" nói xong liền rời đi hòa vào dòng người đang điên cuồng nhảy ở phía trước. Mộc Y Lan nhìn bóng lưng Thương Ngạn rời đi đôi mắt hiện lên vài tia tơ máu "Tôi sẽ cho anh thấy Vương Tuấn Khải sẽ về với tôi"
Sau một lúc ngủ cậu mơ màng mở mắt thì thấy mình đang ở một căn phòng xa lạ liền tỉnh giấc ngồi bật dậy chân trần đi ra khỏi phòng, mở cửa phòng ra liền thấy hai vệ sĩ áo đen đứng trước cửa cũng đang nhìn mình làm cậu hơi sợ hãi lùi về sau vài bước hỏi "Các người là ai? Vương Tuấn Khải đâu?"
"Vương Nguyên thiếu gia cậu tỉnh rồi lão đại đang họp một lúc sẽ trở lại"- đang lúc hai vệ sĩ không biết làm sao thì Chí Hoành xuất hiện nói với cậu
Cậu nghe Chí Hoành nói xong mới thở phào nhẹ nhõm hỏi "Đây là đâu"
"Tổ chức Ảnh"- Chí Hoành trả lời
Cậu gật đầu rồi nói "Tôi có thể thăm quan nơi này không"
Chí Hoành hơi do dự rồi gật đầu cậu vui vẻ đi theo Chí Hoành rời khỏi phòng bắt đầu quan sát nơi này, Chí Hoành dẫn cậu tới khu huấn luyện các ám vệ của tố chức Ảnh. Phía trong khu huấn luyện được chia làm nhiều phòng luyện tập khác nhau, cậu lên tiếng "Tôi muốn xem chỗ tập bắn súng"
Chí Hoành làm theo lời cậu dẫn cậu tới một căn phòng rộng lớn đẩy cửa bước vào đã thấy các ám vệ đang luyện tập, cậu nhìn thấy những khẩu súng mắt liền sáng lên hứng thú đi tới cầm lên một khẩu súng chiêm ngưỡng, Chí Hoành đứng một bên lo lắng sợ cậu nghịch dại làm bị thương chính mình thì lão đại sẽ nổi điên mà giận chó đánh mèo
"Vương Nguyên thiếu gia xin cẩn thận với những khẩu súng"- Chí Hoành lo lắng nhắc nhở
Cậu không để lời nói của Chí Hoành vào tai tay cẩm khẩu súng nghịch nó, bỗng cậu lên tiếng "Tôi có thể bắn thử không"
Chí Hoành không biết ma xui quỷ khiến gì lại gật đầu đồng ý cậu vui vẻ chạy tới chỗ tập bắn giơ súng nhắm phía bia "Đoàng" viên đạn bay thẳng một đường tới bia chỉ cách hồng tâm 10cm, những ám vệ xung quanh đưa mắt nhìn người con trai có vẻ yếu ớt lại có thể bắn lần đầu tiên lại tốt như vậy Chí Hoành cũng không ngờ cậu lại có khả năng này trong lòng chỉ có một ý nghĩ "Người lão đại chọn đúng là......đặc biệt"
Một ám vệ bước tới gần cậu cười nói "Cậu là người mới sao"
Cậu nhìn người ám vệ to lớn trước mặt không biết phải trả lời như thế nào "Tôi...tôi là..." lúc cậu đang khó xử Chí Hoành liền bước lại gần lên tiếng "Vương Nguyên thiếu gia lão đại đang chờ"
Nghe Chí Hoành nhắc nhở cậu cũng liền rời đi "Ngại quá tôi có việc phải đi trước"
Ra khỏi phòng tập súng Chí Hoành dẫn cậu về khu chính nơi hắn đang đợi, cậu vẫn còn muốn đi thăm quan tiếp nhưng cũng đành tiếc nuối đi theo Chí Hoành
Chí Hoành không dẫn cậu về phòng nghĩ mà đưa tới sảnh của khu chính, đẩy cửa bước vào liền thấy có rất nhiều người đang ngồi mà người ngồi ở chiếc ghế của chủ trì chính là hắn, bầu không khí trong căn phòng đang xuống tới âm độ. Hắn nhìn thấy cậu bước vào cười ôn nhu gọi cậu "Bảo bối" chỉ hai từ nhưng làm cho những người còn lại trong phòng trừ bọn người Vương Hàn ra đều hết sức ngạc nhiên
Cậu nghe hắn gọi vậy liền xấu hổ bước từng bước tới phía hắn mọi người trong phòng đều nhìn theo bước chân của cậu, cậu bước tới gần hắn liền được hắn ôm vào lòng đặt ngồi lên đùi, cậu xấu hổ cúi thấp đầu không dám nhìn ai trong lòng thầm mắng cái người vô liêm sỉ mặt dày đang ôm mình kia, hắn nhìn cậu xấu hổ ngày càng vui vẻ hôn má cậu một cái
Những người còn lại mở to mắt nhìn một loạt hàng động của hai người mà không biết nói gì. Cậu vừa thẹn vừa tức tay nhéo mạnh vào đùi hắn cảnh cáo "Vương Tuấn Khải anh muốn chết sao"
Hắn không đùa với cậu nữa mặt lạnh lùng nhìn những người trong căn phòng tuyên bố "Vương Nguyên là người của Vương Tuấn Khải tôi nếu ai đυ.ng vào liền biết hậu quả" lời tuyên bố của hắn làm cho những người có địa vị trong tổ chức thất kinh có người lên tiếng "Chuyện này sao có thể?"
"Có ý kiến"- hắn lạnh lùng hỏi làm cho người kia liền im lặng không dám nói gì "Nếu không có chuyện gì thì giải tán"- hắn nói
Từng người trong phòng rời đi trong phòng chỉ còn lại cậu, hắn và đám người Vương Hàn. Cậu tức giận đánh vào mặt hắn "Vương Tuấn Khải ai là người của anh"
"Chính là em"- hắn thản nhiên nói
"Không đồng ý, anh phải là người của em"- cậu hùng hổ nói
"Được, anh là người của em"- hắn cười khẽ hôn vào môi cậu một cái, cậu cười khanh khách tay vòng qua ôm cổ hắn
End chap 55
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Tất cả mọi người giáng sinh vui vẻ ^0^ *tung bông*