Chương 54: Không yêu bất cứ ai?.......
Vương Hàn kéo Thiên Thiên đi về phía hành lang vắng người đẩy mạnh cô vào tường làm cô hơi đau, nhíu mày nhìn Vương Hàn, Vương Hàn nở nụ cười tà mị đưa tay vuốt nhẹ má Thiên Thiên, bàn tay anh di chuyển từ đôi mắt đến chiếc mũi rồi dừng lại tại đôi môi màu hồng tự nhiên của cô ngón cái khẽ miết nhẹ lên cánh môi, đôi mắt như của loài báo nhìn cánh môi mềm mại của côThiên Thiên hơi run sợ nhìn anh cô không hiểu người đàn ông này cuối cùng là muốn gì chẳng phải lúc nãy anh ta còn vui vẻ với những cô gái kia sao sao lúc cô nói chuyện với anh Kiệt anh ta lại trông có vẻ rất tức giận. Thiên Thiên bị chính suy nghĩ của mình hù dọa, anh ta không thể nào thích cô được.
Thiên Thiên thất thần trong suy nghĩ của mình, Vương Hàn nhìn cô đứng bất động nhíu mày khó hiểu một tay bóp mạnh vào eo cô để cô chú ý đến mình
Thiên Thiên bị cái đau làm cho tỉnh táo đưa mắt nhìn Vương Hàn cũng thấy anh đang nhìn mình, cô khó khăn nói "Anh...anh muốn gì"
"Em biết tôi muốn gì"- như một câu hỏi nhưng lại cho thấy hành động tiếp theo của Vương Hàn, Vương Hàn nâng cằm Thiên Thiên nhẹ nhàng đặt môi mình vào môi cô, nụ hôn rất nhẹ nhàng chỉ thoáng qua liền biến mất, Thiên Thiên bất ngờ mở to mắt cả người bất động không biết nói gì, sau vài giây cô liền đẩy mạnh anh sang một bên rồi chạy đi mất
Vương Hàn đứng đó rút một điếu thuốc hút, nhếch môi cười "Lục Thiên Thiên, cô quá ngây thơ"
(Quay lại với đôi chim cu nhà họ Vương)
Sáng sớm ngày hôm sau, cậu mệt mỏi mở mắt tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên người hắn, tay hắn đang ôm eo cậu hắn vẫn đang ngủ, cậu cử động phía sau liền truyền tới từng trận đau đớn cậu bất giác nhớ lại buổi tối hôm qua hai người đã làm gì mặt liền đỏ lên chôn đầu vào trong ngực hắn một lúc sau liền ngẩng đầu lên đôi mắt xinh đẹp nhìn khuôn mặt người đàn ông đang ngủ, tay bất giác sờ vào mặt người kia
Tay cậu vẽ lại những đường nét trên gương mặt hắn, tay bất giác chạm tới môi của hắn cậu liền đỏ mặt muốn rút tay về lại bị tay hắn bắt lại, người vốn đang ngủ nay lại mở mắt hắn khẽ cười hôn vào lòng bàn tay cậu, cậu xấu hổ không dám nhìn.
Hắn cong môi cười nói "Bảo bối em muốn hôn anh sao"
Cậu nghe hắn nói càng thêm xấu hổ rút tay về, mắng hắn "Anh đang tự luyến sao" nói xong liền lấy tay đánh vào má hắn, hắn để cậu đánh còn mình thì vòng tay ôm eo cậu để cậu càng dính sát người mình hơn
Cậu chống hai tay lên ngực hắn muốn ngồi dậy nhưng vừa cử động phía sau lại truyền đến những cơn đau cậu nhíu mày, cắn môi muốn ngồi dậy, hắn đỡ cậu ngồi dậy ôn nhu hỏi "Đau lắm sao"
"Vương Tuấn Khải, anh là đồ sắc lang"- cậu oán hận mắng hắn
"Bảo bối anh xin lỗi, lần sau sẽ không đau"- hắn ôm cậu lại nỉ non nói
"Còn có lần sau"- cậu trừng mắt nhìn hắn
"Được, không có lần sau, anh ôm em đi tắm"- hắn tỏ vẻ hối lỗi bế cậu vào phòng tắm, cậu không nói gì để hắn bế mình đi dù sao cậu cũng không đi nổi
Tắm xong hắn bế cậu trở lại giường lấy khăn lau tóc cho cậu đưa mắt nhìn thiên hạ trong lòng thì thấy người đã ngủ, cười khẽ rồi đặt cậu nằm trên giường còn mình xoay người rời khỏi phòng
Đi vào thư phòng đã thấy mọi người có mặt đầy đủ hắn bước về chỗ ngồi của mình, Vương Hàn lên tiếng "Tiểu Nguyên đâu"
"Vẫn còn ngủ"- hắn thản nhiên trả lời
Vương Hàn khẽ cười rồi nói tiếp "Vương Khắc Kiệt tổ chức tiệc lão muốn mời chúng ta"
Hắn nhếch môi cười "Nếu đã mời thì chúng ta nên đi"
"Mộc Y Lan cũng có ở đó"- Nhất Lân lên tiếng
"Cô ta đi cùng Thương Ngạn"- Phong Khiết tiếp lời của Nhất Lân
"Thương Ngạn sao?"- Vương Hàn nghi hoặc hỏi
Nhất Lân gật đầu làm cho Vương Hàn bật cười "Không ngờ cô ta lại biết người này" hắn cũng nhếch môi cười
"Lý do cô ta xuất hiện ở đây chỉ có một, chính là Vương Tuấn Khải"- Nhất Lân nhếch môi cười
"Cậu nhớ bảo vệ cho em mình"- Vương Hàn nghiêm túc nói
"Em ấy là bảo bối của tôi ai dám đυ.ng vào liền biết hậu quả"- hắn nhếch môi cười tuyên bố
Thiên Thiên ngồi trong phòng cô suy nghĩ về những chuyện tối hôm qua, cô bất giác đưa tay lên môi mình liền nhớ về nụ hôn của Vương Hàn dù chỉ là phớt qua nhưng cô cảm nhận được môi của anh chỉ mang đến lạnh giá, Thiên Thiên lắc đầu nguầy nguậy tự mắng mình "Lục Thiên Thiên mày điên rồi, sao lại nghĩ đến anh ta"
Lúc cậu tỉnh dậy đã là buổi tối cả người vẫn còn hơi đau, tay sờ về phần giường còn lại chỉ cảm nhận cái lạnh cho thấy người đã rời đi, cậu khẽ mở mắt nhìn khắp phòng ánh sáng duy nhất phát ra là từ đèn ngủ mờ ảo.
Cậu ngồi dậy bước ra khỏi phòng bước tới cầu thang liền thấy hắn đang đi lên, hắn bước nhanh tới chỗ cậu ôm cậu vào lòng thì thầm "Sao lại ra đây"
"Không thấy anh"- cậu mệt mỏi dựa vào người hắn, hắn cong môi cười ôm cậu trở về phòng, đặt cậu xuống giường cười gian xảo nói "Bảo bối, có muốn nữa không" khẽ cắn vào vành tai cậu. Cậu đẩy mạnh hắn ra mắng "Vương Tuấn Khải, đồ hỗn đản"
Hắn ôn nhu nói "Có đói không"
Cậu nằm trong lòng hắn khẽ gật nhẹ đầu, hắn cong môi cười đặt cậu nằm xuống giường còn mình thì đi lấy thức ăn cho cậu. Hắn vừa rời đi, Thiên Thiên nhẹ nhàng bước vào, cậu mỉm cười nhìn Thiên Thiên vui vẻ hỏi "Có chuyện gì sao"
Thiên Thiên hơi ngại lên tiếng "Không có gì...chỉ là...chỉ là..." cô không thể nào nói được đứng bất động cắn cắn môi đấu tranh tư tưởng.
"Thiên Thiên, cậu có chuyện gì sao?"- cậu nghi hoặc hỏi, nhìn Thiên Thiên như vậy cậu cảm thấy hơi kỳ lạ
Thiên Thiên hạ quyết tâm nói "Thật ra...mình có chuyện muốn hỏi cậu...về...về...Vương Hàn..."
"Về anh trai mình"- cậu tưởng mình nghe lầm liền hỏi lại, cậu không ngờ Thiên Thiên lại kiếm cậu hỏi chuyện về anh trai cậu
"Đúng...đúng vậy"- Thiên Thiên đỏ mặt gật đầu nói
"Cậu muốn hỏi gì"- cậu mỉm cười nói
"Anh trai cậu...anh ta là...là người như thế nào"- Thiên Thiên ngập ngừng hỏi cậu, Thiên Thiên sau khi nói xong câu này liền cảm thấy mình thật là điên khi đi tìm Vương Nguyên hỏi về Vương Hàn, cô lúc này thật sự muốn tìm một cái hố để chui xuống "Lục Thiên Thiên mày điên rồi" Thiên Thiên âm thâm trong lòng âm thầm tự mắng mình nhưng vẫn đưa mắt nhìn cậu chăm chú đợi câu trả lời
"Anh ấy là một người vô tình"- cậu nói đưa mắt nhìn Thiên Thiên rồi nói tiếp "Anh ấy là một người rất lăng nhăng, chỉ cần muốn sẽ có rất nhiều phụ nữ lên giường với anh ấy..." nói tới đây cậu ngừng lại không nói nữa
Trong phòng hai người đều im lặng một lúc sau cậu lại lên tiếng "Anh ấy đã từng nói sẽ không yêu bất cứ ai"
Thiên Thiên rời khỏi phòng cậu trong đầu không nhừng suy nghĩ về những điều cậu đã nói-anh thật sự là một người lãnh khốc, vô tình?
"Anh ấy đã từng nói sẽ không yêu bất cứ ai"
Câu nói đó của cậu làm cho Thiên Thiên có cảm giác bị một ai đó đâm vào tim một nhác, thật sự anh sẽ không yêu bất cứ ai?
End chap 54