Hôn Ước Với Lão Đại Hắc Bang [Khải Nguyên]

Chương 24

Chương 24: Vương Nhạt đến ở......
Au không có tiền đồ là tui đã trở lại *bung lụa*



********



Cậu bắt đầu chiến dịch thức trắng đêm để xem phim, hắn thấy cậu mãi không đi ngủ dù đã rất trễ nên nói với cậu "Mau đi ngủ thôi đã trễ rồi".

Cậu lắc đầu nói "Không, anh ngủ trước đi tôi muốn xem phim"

"Ngoan, nghe lời"- hắn nói, cậu vẫn lắc đầu không chịu.

Hắn nhíu mày nghĩ cậu bướng bỉnh từ khi nào, một lần nữa dụ dỗ "Nguyên Nguyên mau ngủ thôi thức khuya không tốt"

Cậu vẫn lắc đầu ôm con cua bằng bông xem tivi, hắn thở dài đứng lên đứng trước mặt cậu khom người bế cậu lên nhưng cậu tránh thoát được ngồi sang chỗ khác tiếp tục coi phim.

Hắn hơi tức giận mặt đen lại "Em dám"

Cậu làm lơ hắn mắt chăm chú nhìn tivi, hắn bước tới phía cậu áp môi mình vào môi cậu lưỡi hắn liếʍ xung quanh ngoài môi cậu, cậu kinh ngạc hai tay chống lên ngực hắn muốn đẩy hắn ra nhưng càng chống cự hắn càng liếʍ mυ'ŧ môi cậu nhiều hơn, cậu muốn lên tiếng nhưng lại cho hắn cơ hội đưa lưỡi vào trong miệng cậu. Lưỡi hắn bắt đầu càn quấy trong khoang miệng cậu dò tìm chiếc lưỡi rụt rè của cậu.

Hắn kéo cậu vào một nụ hôn sâu cậu bất giác bị đắm chìm trong nụ hôn của hắn bất giác vòng tay ôm cổ hắn kéo hắn lại gần hơn, hắn thấy cậu chủ động ôm mình hôn càng mạnh hơn. Đôi môi ngọt ngào của cậu như muốn quyến rũ hắn làm hắn không thể nào rời ra được.

Cậu ngày càng hít thở không thông tay đánh lên vòm ngực rắn chắc của hắn, lúc này hắn mới biết cậu sắp không chịu nổi mới luyến tiếc rời đi. Cậu thở hổn hển nhìn hắn, hai má ửng hồng cậu không ngờ hai người lại trải qua một màn triền miên này, cậu có cảm giác tim mình đập nhanh hơn khi hắn hôn cậu.

Hắn nhìn gương mặt ửng hồng của cậu cong môi cười bá đạo tuyên bố "Em bây giờ là người của Vương Tuấn Khải tôi"

Cậu mở to mắt nhìn hắn tức giận mắng "Vương hỗn đản ai là người của anh"

Hắn nhếch mép cười "Chính là em, còn giờ ngoan mau đi ngủ cho tôi"

Cậu bướng bỉnh nói "Tôi không đi" liền bị kéo vào một nụ hôn lần nữa lần này hắn vừa hôn cậu vừa bế cậu đi về phòng hắn, cậu giãy giụa muốn thoát nhưng không thể.

Hắn đặt cậu trên giường rồi đè lên người cậu tiếp tục càn quấy môi cậu. cậu bị hôn đến môi sưng đỏ hắn mới tha cho cậu. Hắn ôm cậu vào lòng vỗ vỗ lưng cậu để cậu ngủ.

Cậu giờ không còn sức lực phản kháng nên đành chấp nhận ngủ trong lòng hắn để hắn ôm. Hắn thỏa mãn nhìn cậu ngủ rồi đặt một nụ hôn lên trán cậu ôm cậu ngủ.

Ngày hôm sau hắn đưa cậu đến trường nhưng lần này sinh viên trong trường thấy cũng không làm gì chỉ đưa mắt nhìn rồi đi ngay.

Cậu bước xuống xe lại bị hắn giữ lại cậu quay đầu nhìn hắn, hắn nói "Ra về chờ tôi, cấm đi lung tung" rồi mới thả tay cậu ra, cậu không nói gì đóng cửa xe đi về lớp.

Vừa vào lớp liền bị Đình Tín chạy lại ôm "Nguyên Nguyên lâu ngày không gặp mình nhớ cậu quá"

Cậu bĩu môi nói "Chỉ mới có 5 ngày thôi"

"La Đình Tín em nói nhớ ai"- Nhất Lân lên tiếng

Đình Tín lúc này rất hối hận liền buông cậu ra chạy tới Nhất Lân làm nũng nói "A ông xã em có nói nhớ ai đâu chắc anh nghe nhầm"

Cậu phì cười đi về chỗ ngồi, Vương Nhạt đi tới chỗ cậu mặt nghiêm hỏi "Nguyên Nguyên tại sao anh trai mình lại chở cậu đi học"

Cậu ấp úng nói "À...cái đó...chuyện là như vầy...bla...bla..."

Vương Nhạt nghe xong cười vui vẻ quyết định "Vậy mình sẽ dọn đến ở cùng cậu và anh trai"

Cậu cầu còn không được liền gật đầu tán thành "Vậy chiều nay cậu qua ở luôn đi", Vương Nhạt cũng gật đầu đồng ý rồi hai người cười vui vẻ.

Ra về Đình Tín và Nhất Lân về trước, cậu và Vương Nhạt đứng trước cổng trường chờ hắn rất nhanh hắn liền lái xe xuất hiện.

Hắn thấy không chỉ có cậu đứng chờ mà còn có Vương Nhạt, bước xuống xe hắn đi tới chỗ hai người, Vương Nhạt cười vui vẻ "Anh, em sẽ đến ở với anh".

Hắn ngạc nhiên nhìn em gái rồi quay sang nhìn cậu, cậu làm vẻ mặt ý "Tôi vô tội tôi không biết gì" nhưng trong lòng vui mừng hết sức.

Hắn không thể nói gì liếc mắt nhìn cậu ý nói "Vương Nguyên em giỏi lắm xem tôi xử em như thế nào", cậu làm lơ không nhìn hắn nhưng trong lòng cũng sợ vì đã chọc phải hắn.

Ba người lên xe tất nhiên hắn là người lái xe còn cậu và Vương Nhạt ngồi phía sau trò chuyện.

Nguyệt thự

Cậu và Vương Nhạt vô nhà liền nhắm thẳng phòng cậu mà đi, hắn sa sầm mặt đi về thư phòng giải quyết công việc. Mở màn hình tinh thể lỏng lên liền có năm người xuất hiện trên màn hình gồm có Lãnh Ưu, Phong Khiết, Lãnh Dực, Vương Phong và Lưu Chí Hoành. (Au: Hoành nhi lên sàn)

"Lão đại"- năm người đồng thanh lên tiếng

"Báo cáo đi"- hắn lên tiếng

"Đã cho người tìm Mộc Y Lan"- Lãnh Dực nói

"Cho cô ta một bài học"- hắn nói

"Vâng"- Lãnh Dực đáp lời

"Lão đại, Lý Bá đã bắt đầu kế hoạch phá hủy tổ chức Ảnh"- Vương Phong nói

"Để xem hắn muốn làm gì"- hắn nhếch mép cười

Phong Khiết cà lơ phất phơ nói "Lão đại ngài là đang sống chung với con thỏ nhỏ kia sao"

"Sống chung với thỏ nhỏ? Ai là thỏ nhỏ?"- bốn người còn lại đồng thanh nói

"Phong Khiết cậu có muốn về tổng bộ không"- hắn cong môi cười lên tiếng

"A lão đại tôi sai rồi"- Phong Khiết mặt hối hận nói

"Sáng mai cậu phải có mặt ở đó cho tôi"- hắn ra lệnh

Phong Khiết khóc không ra nước mắt liền quay sang Lãnh Ưu "Ưu anh không muốn đi"

Lãnh Ưu giật giật khóe miệng lạnh nhạt nói "Tốt nhất là anh ở đó luôn"

Phong Khiết mặt ỉu xìu nhìn những người còn lại nhưng ai nấy đều "Rất tiếc không thể giúp được".

Lúc này trong phòng cậu, Vương Nhạt và cậu hết nói chuyện lại đùa giỡn với nhau. Vương Nhạt thấy con cua bằng bông liền hỏi cậu "Nguyên Nguyên đây là anh trai mình tặng cho cậu sao" vừa nói vừa giơ con cua lên trước mặt cậu.

End chap 24