Hôn Ước Với Lão Đại Hắc Bang [Khải Nguyên]

Chương 25

Chương 25: Vương Hàn trở về......
Cậu ấp a ấp úng nhìn Vương Nhạt trả lời "Cái đó...chỉ là...lúc chơi bắn súng có được"

Vương Nhạt híp mắt nhìn cậu thăm dò nửa ngày mới lên tiếng "Thì ra là vậy"

Cậu thở phào nhẹ nhõm, chuông điện thoại reo cậu bắt máy "Alo"

"Tiểu Nguyên"- người bên kia trả lời

"Anh"- cậu vui mừng nói, Vương Nhạt thắc mắc nhìn cậu

"Tiểu Nguyên mau ra sân bay đón anh trai của em đi"- Vương Hàn nói

"Em biết rồi em sẽ đến ngay"- cậu vui vẻ nói, nói xong cúp máy quay sang nói với Vương Nhạt "Anh trai mình trở về giờ mình phải ra sân bay"

Vương Nhạt ngạc nhiên "Anh trai cậu trở về sao? Nếu vậy cậu mau đi đón anh ấy đi" cậu gật đầu rồi đi ra ngoài tới thư phòng của hắn.

Đứng trước cửa cậu gõ vài cái rồi nói "Vương Tuấn Khải tôi đi ra sân bay đón anh trai đây" nói xong liền quay đi thì cửa phòng mở ra hắn nắm tay cậu lại nói "Tôi đi với em"

Cậu gật đầu hắn lái xe đưa cậu ra sân bay.

Sân bay Trùng Khánh

Chuyến bay từ Anh quốc đến Trùng khánh, Trung Quốc đã hạ cánh. Một người đàn ông với mái tóc màu bạch kim, đội một chiếc mũ lưỡi trai đeo một cái kính đen môi mỏng khẽ cong lên, tay kéo vali ra khỏi trạm kiểm soát.

Người đàn ông đi tới đâu đều làm cho phái nữ phải quay lại nhìn. Một cô gái bạo dạn tới gần người đàn ông "Xin chào, anh đang chờ ai sao"

Người đàn ông nhếch môi cười "Đúng vậy" nói xong đi tới chỗ khác bỏ mặc cô gái đang xấu hổ kia.

Hắn dừng xe trước cửa sân bay hai người bước ra đi vào trong, đi được một lúc cậu thấy người đàn ông tóc màu bạch kim đeo kính đen đội mũ lưỡi trai đang đúng ở một góc khuất gọi lớn "Anh" không sai người đàn ông cậu gọi chính là Vương Hàn.

Vương Hàn nghe cậu gọi liền quay đầu nhìn cong môi cười tay tháo kính đen ra liền hiện ra đôi mắt màu đen, hắn nhìn đôi mắt của Vương Hàn và của cậu đều giống nhau nhưng đôi mắt cậu mang đến ấm áp nhưng của Vương Hàn mang theo một chút lạnh giá và gian xảo.

Cậu vui vẻ đi về phía Vương Hàn, Vương Hàn dang tay ôm cậu, cậu cười đến híp cả mắt hắn cũng bước tới đứng đối diện với Vương Hàn, hai người đàn ông âm thầm nhìn nhau.

Hai anh em buông nhau ra Vương Hàn cong môi cười nói "Vương Tuấn Khải lâu rồi không gặp"

Hắn cũng cong môi cười đáp lại "Lâu rồi không gặp"

Cậu hóa đá tại chỗ

Vương Hàn quay qua nói với cậu "tiểu Nguyên mẹ nói anh sẽ ở cùng em cho nên..." nói tới đây ngưng lại nhìn hắn đầy ẩn ý

Cậu cũng hiểu nên quay qua hỏi hắn "Anh có thể để anh ấy sống cùng không"

Hắn không thể nói gì chỉ gật đầu đồng ý, hắn thầm than một mình con bé Vương Nhạt là đủ rồi nay lại thêm anh trai của em ấy.

Nói xong ba người lên xe đi về Nguyệt thự.

Ba người vô nhà hắn nói với Vương Hàn "Phòng của anh ở trên tầng hai, quản gia sẽ dẫn anh lên"

Vương Hàn gật đầu mang hành lý theo quản gia lên tầng hai.

Hắn nói với cậu "Em theo tôi tới thư phòng"

Cậu khó hiểu nhưng cũng đi theo hắn cửa vừa đóng lại hắn liền áp cậu vào tường hôn ngấu nghiến môi cậu, cậu bị hắn hôn đến không thở được hắn mới buông ra. Cậu thở gấp nhìn hắn, hắn cũng nhìn cậu.

Ngày hôm nay hắn rất nhớ cậu nên mới làm vậy, cậu mở to mắt mắng hắn "Vương Hỗn Đản anh đi chết đi"

Hắn nhếch mép cười "Dù tôi có chết thì cũng phải kéo em theo"

Cậu phát cáu với câu nói vô liêm sỉ của hắn muốn mở miệng nói gì đó thì "Vương Nguyên cậu đâu rồi"- giọng Vương Nhạt vang lên.

Cậu muốn lên tiếng thì lại bị hắn chặn lại bằng môi mình cậu đánh loạn trên người hắn muốn hắn bỏ ra nhưng lại phản tác dụng làm hắn hôn sâu hơn.

Vương Nhạt bên ngoài đi loanh quanh tìm cậu nhưng không thấy nên xuống bếp uống một cốc nước.

Nghe tiếng bước chân ngày càng xa dần rồi biến mất hắn mới buông tha đôi môi của cậu, cậu thở gấp trừng mắt nhìn hắn muốn hét lên mắng hắn thì lại bị hắn cắt đứt lời nói của cậu "Nếu em muốn la tôi không cản vì đây là phòng cách âm"

Cậu á khẩu nhìn hắn không chịu khuất phục liền nhào về phía hắn mà đánh nhưng hắn né được tất cả chiêu của cậu ôm cậu vào lòng đặt cậu ngồi trong lòng mình còn mình thì mở laptop lên.

Kết nối thành công trên màn hình liền xuất hiên một người đàn ông mặt nhăn nhó hết sức người đó không ai khác là Phong Khiết.

Phong Khiết mặt mếu máo nói "Lão đại tha cho tôi đi"

Hắn nhìn Phong Khiết nhếch mép cười rồi quay sang nói với cậu "Em muốn xả giận với tôi thì cứ trút hết lên tên này"

Phong Khiết nghe như sét đánh ngang tai trong lòng thầm than "Lão đại sao ngài có thể ngang ngược như vậy", còn cậu thì mở to mắt nhìn hắn bĩu môi khinh thường "Anh là đồ ác độc"

Hắn cười cười nhìn cậu "Vậy em có muốn trút giận không"

"Tất nhiên nhưng người tôi muốn trút giận là anh"- cậu hùng hồ nói

"Được tất cả đều nghe theo em"- hắn cong môi cười

"Khụ...khụ..." lúc này Phong Khiết ho khan vài cái mặt rạng rỡ nói "Lão đại vậy tôi có thể trở về không"

Hắn cười nhìn Phong Khiết nói "Tất nhiên là....KHÔNG cậu ở lại đó một tháng giải quyết công việc" hắn còn cố ý nhấn mạnh từ "không" sau đó ngắt kết nối.

Sau đó đưa mắt nhìn người trong lòng đang tròn mắt nhìn hắn. Cậu nghĩ "Cái người này thiệt là yêu nghiệt" nhưng lời không dám nói ra chỉ để trong lòng.

"Bây giờ em muốn làm sao"- hắn hỏi

"Bây giờ anh mau bỏ cái tay đang làm loạn trên người tôi ra"- cậu tức giận nói. Hắn nghe lời bỏ tay ra cậu liền thoát ra khỏi lòng ngực ấm áp của hắn mở cửa chạy nhanh nhất có thể về phòng.

Hắn ngồi trong phòng nhìn cánh cửa thư phòng khép lại trong lòng buồn cười nghĩ cậu thật nhát gan nhưng hắn lại thích cậu như vậy vì như vậy hắn mới che chở cho cậu được.

End chap 25