Chương 23: Vương Phong......
Sáng hôm sau ánh nắng chiếu vào phòng cậu, sau một đêm cậu cảm thấy rất sảng khoái, đôi mắt mở ra lông mi cong khẽ động mắt chớp chớp thích ứng với ánh nắng mặt trời.Nhìn xung quanh thì thấy đây là phòng cậu nhưng cậu không biết mình về đây bằng cách nào. Nghĩ lại thì cậu nhớ mình bị bắt cóc sau đó chạy trốn vào rừng rồi hắn xuất hiện bị uy hϊếp rồi nổ súng gϊếŧ người sau đó thì cậu không còn nhớ gì nữa.
Cậu tỉnh hẳn liền vội vàng bước xuống giường đi tìm hắn, bước tới cửa muốn mở ra thì lại thấy hắn bước vào trên tay là bữa sáng, hắn cũng ngạc nhiên nhìn hắn lo lắng nói "Tại sao em lại xuống giường"
Cậu ngớ ra hai mắt to tròn nhìn hắn không biết nói gì. Hắn đặt khay thức ăn trên bàn rồi kéo cậu lại giường ấn cậu ngồi xuống lấy nhiệt kế trên bàn đo cho cậu.
Đo xong mới thở phào nhẹ nhõm cậu đã hết sốt, cậu thắc mắc hỏi hắn "Tôi...hôm qua...tôi bị gì sao"
"Hôm qua em bị sốt rất cao"- hắn nói
Cậu gật đầu hắn nói tiếp "Em mau ăn sáng đi" nói xong đưa khay thức ăn đến trước mặt cậu.
Nhìn khay thức ăn chỉ có một tô cháo và một ly sữa còn có thuốc nữa cậu nhăn nhó nhìn hắn "Tôi có thể không ăn không"
"Không"- hắn cương quyết bắt cậu ăn
"Nhưng...tôi..." chưa nói hết câu hắn lên tiếng cắt đứt lời cậu "Nếu em không ăn tôi sẽ đút em ăn" cậu liền nhảy dựng lên cầm lấy khay thức ăn vội vàng nói "Tôi ăn...tôi ăn...không cần anh đút" nói xong liền cúi đầu ăn.
Hắn cong môi cười khi dụ dỗ được cậu, ngồi bên cạnh canh cậu ăn, vài lần cháo dính ở khóe miệng hắn liền lau cho cậu, cậu thấy hắn hành động vậy nhất thời cứng người mặt từ từ đỏ lên không dám nhìn hắn chỉ cố gắng ăn nhanh. Hai người ngồi trong phòng một người ăn một người nhìn hết sức yên tĩnh.
Buổi chiều cậu đi dạo trong vườn hoa hồng xanh khó khăn lắm cậu mới trốn được ra đây hắn không cho cậu di chuyển nhiều chỉ một lý do cậu còn chưa khỏe hắn. Cậu nhân cơ hội lúc hắn ở trong thư phòng liền chân trần đi ra đây.
Cậu đi dạo khắp vườn hoa, nhìn những bông hoa xinh đẹp đã nở rộ làm cậu cảm thấy thật là đẹp muốn nâng niu trong tay. Những ngón tay mảnh khảnh chạm vào những nụ hoa một cách nhẹ nhàng, đôi mắt mang theo ý cười.
"Em dám ra ngoài đây"- một giọng nói hơi tức giận vang lên làm sống lưng cậu lạnh toát không cần nhìn cũng biết chủ nhân giọng nói đó là ai, cậu hơi chột dạ quay người từ từ lại nhìn hắn.
"Tôi...tôi chỉ muốn đi dạo một chút"- cậu như một con thỏ nhỏ bị thợ săn bắt được giải thích với hắn.
Hắn hừ một tiếng đi đến bên cậu choàng một cái áo ấm lên cho cậu ôm cậu vào lòng.
Cậu hơi bất ngờ "Anh đang làm gì"
"Ôm em"- hắn tự nhiên nói
Cậu hơi tức giận nói "Vương Tuấn Khải mau buông ra"
Hắn ôm cậu đi vào nhà "Ngoài trời rất lạnh mau vào trong"
Cậu không chịu nói "Nhưng...tôi còn muốn ở đây"
"Ngoan mau vào nhà, trời ấm tôi sẽ cho em ra"- hắn hơi nghiêm mặt nói
Cậu không thể nói lại hắn giận dỗi tự đi vào nhà, không thèm nhìn hắn trong lòng thầm rủa "Vương Tuấn Khải anh là đồ đáng ghét, vô sỉ..."
Hắn cười khổ đi vào nhà.
Cậu ôm con cua bự bằng bông xem tivi hắn ngồi kế bên đọc sách, tivi chiếu phim hài cậu vừa xem vừa cười ôm con cua bằng bông lăn qua lộn lại trên sofa. Hắn ngồi kế bên cũng bị ảnh hưởng, gấp sách lại nhìn con người đang nháo trên sofa liền ôm cậu để cậu ngồi trên đùi mình.
Cậu lúc này mới ngưng cười mắt mở to nhìn hắn "Anh làm gì vậy"
Hắn khẽ cười "Em nháo đủ chưa"
Cậu hơi giận cậu chỉ là cười thôi mà liền chu chu mỏ nói "Anh buông ra tôi muốn coi tiếp" cậu giãy giụa muốn thoát ra.
Hắn cong môi cười "Nếu em hôn tôi"
Cậu vừa xấu hổ vừa giận con người vô liêm sỉ này liền nhéo vào hông hắn một cái rõ đau nhưng không hề hấn gì đối với hắn, hắn vờ tức giận "Em dám đánh tôi"
Cậu liền hoảng sợ tay rụt về đầu cúi thấp sợ nhìn hắn, thấy cậu sợ như vậy hắn cong môi cười kéo cậu đối diện mình gần hơn ôm một lúc rồi xoay cậu lại để cậu coi tiếp chương trình trên tivi.
Cậu dù coi vui vẻ nhưng cảm thấy không thoải mái vì cái người nào đó chiếm tiện nghi của cậu nào là cậu phải ngồi trên đùi hắn còn hắn thì ôm cậu cằm tựa lên vai cậu dù sofa rất rộng. Hắn ngồi ôm cậu còn cậu thì ôm con cua bằng bông.
Lúc này chuông cửa vang lên cậu nhân cơ hội rời khỏi vòng ôm vừa chạy ra cửa vừa nói "Tôi đi mở cửa".
Mở cửa ra thì thấy một người đàn ông gương mặt tuấn tú mắt đào hoa mang ý cười, cậu hỏi "Anh là ai"
Người kia cười với cậu một cái rồi nói "Tôi là Vương Phong, cấp dưới của lão đại"
Cậu nói "Là Vương Tuấn Khải?"
Vương Phong gật đầu cậu né người sang một bên để hắn bước vào. Vương Phong đi vào thấy hắn đang ngồi sofa coi một chương trình hài, Vương Phong ngạc nhiên "Lão đại coi chương trình hài sao"
Vương Phong nén cười trêu trọc "Lão đại ngài là đang coi hài sao"
Hắn lúc này nghe thấy tiếng nói chuyện quay đầu lại thì thấy Vương Phong đang nén cười nhìn mình mặt đen lại nói "Cho cậu 5s kiềm chế cảm xúc"
Vương Phong liền ngưng cười mặt nghiêm túc nhìn hắn
"Chuyện gì?"- hắn lên tiếng hỏi
"Lão đại, Mộc Tư Thành muốn gặp ngài"- Vương Phong cung kính nói
"Ông ta muốn gặp tôi sao"- hắn nhếch mép cười
"Vậy có cần gặp ông ta"- Vương Phong hỏi
"Nếu ông ta muốn gặp, tôi sẽ chào đón nhưng không phải bây giờ"- hắn nhếch mép cười
Cậu nhân cơ hội đi vào nhà bếp pha một tách cà phê cho mình, cậu quyết định tối nay sẽ thức trắng đêm coi phim.
Bưng tách cà phê ra thì thấy người tên Vương Phong đã về cậu đi tới ghế sofa ôm con cua bằng bông rồi nhấp một ngụm cà phê tiếp tục xem phim.
Đưa mắt nhìn cậu thì thấy cậu cầm một tách cà phê hắn nói "Tôi muốn uống", cậu bĩu môi nói "Anh tự đi pha mà uống"
Hắn không nói gì vươn tay chỉ hai ba động tác liền đoạt được ly cà phê từ tay cậu uống một ngụm, cậu đơ người nhìn hắn lửa giận trong lòng bốc lên nói lớn "Vương Hỗn Đản anh không được uống"
Hắn không giận cười nói "Rất ngon"
Cậu nhất thời cứng người không biết làm gì chỉ coi tiếp chương trình để tách cà phê cho hắn uống.
Giới thiệu về Vương Phong: cấp dưới của Vương Tuấn Khải, là người rất đào hoa, bắn súng giỏi......
End chap 23