Hôn Ước Với Lão Đại Hắc Bang [Khải Nguyên]

Chương 22

Chương 22: Mạo hiểm, nổ súng......
Còn 5 phút cậu nhìn xung quanh thấy 3 trong đám 5 tên đã rời khỏi căn nhà ra ngoài canh gác. Hai tên kia không chú ý, cậu cố gắng nới lỏng dây trói sợi dây lỏng ra cậu thấy ở bên có một thanh gỗ liền nắm lấy thanh gỗ đi tới hai tên kia.

Một tên nằm ngủ một tên ngồi nghịch một khẩu súng, cậu đánh mạnh thanh gỗ vào sau gáy của tên cầm súng rồi nhanh chóng cướp khẩu sùng trong tay hắn chỉa về tên còn lại.

Tên bị cậu đánh do không phòng bị liền hứng trọn ngất xỉu, cậu giơ khẩu súng về tên đang ngủ thấy hắn vẫn không biết gì mắt liền nhìn xung quanh. Cậu lúc này không thể đi ra từ cửa chính thì thấy một cửa sổ cậu trèo lên đó trốn ra ngoài.

Ra tới ngoài cậu mới biết đây là một khu rừng cậu bỏ qua cảm giác sợ hãi chạy thẳng vào rừng sâu. Chạy được vài mét liền nghe tiếng hét của những tên kia cậu hoảng sợ tăng tốc chạy vào khu rừng âm u phía sau những tên kia đuổi theo.

Chạy được một lúc cậu không còn sức nên trốn vào sau một gốc cây, cậu có cảm giác như tim ngừng đập khi tiếng bước chân của bọn người kia ngày càng đến gần.

Cậu bịt miệng không để phát ra tiếng hai mắt mở to hoảng sợ. một tên lên tiếng "Chia ra tìm nhanh lên Vương Tuấn Khải sắp tới rồi"

Cậu nghe được hắn sắp tới liền có chút vui mừng và nhẹ nhõm nhưng cảm giác đó liền qua đi vì bây giờ cậu đang ở trong rừng hắn làm sao biết mà cứu. Cậu bất giác nắm chặt khẩu súng trong tay.

Tại căn nhà hoang, hắn phanh xe bước xuống ánh mắt băng lãnh quét nhìn một vòng nơi này, đi tới mở cửa ra thì hắn chỉ thấy một tên đang nằm đó máu chảy sau gáy, dây trói ở cây cột bị mở ra, cửa sổ vươn lại một mảnh vải. Hắn nhíu mày ánh mắt liền bừng lên lửa giận những người bên ngoài thấy hắn đi ra liền thắc mắc, hắn quát lớn "Mau đi tìm người"

Những người kia kịp định thần bắt đầu chia ra vào rừng tìm người. Hắn cũng tự mình đi vào trong rừng trong lòng không ngừng khẩn trương "Vương Nguyên, đợi tôi"

Cậu lúc này một tay nắm chặt khẩu súng một tay ngăn miệng mình phát ra tiếng, tiềng bước chân ngày càng đến gần, tên kia sắp tới phía sau gốc cây thì cậu và tên đó đầu nghe thấy nhiều tiếng bước chân.

Cậu nghi ngờ thầm nghĩ "Là hắn?"

Cậu hơi ló đầu ra nhìn nhưng chỉ thấy một màu đen, tên kia đang nhìn cùng phía với cậu bất giác quay đầu lại liền phát hiện ra cậu. Cậu hoảng sợ liền đứng lên muốn chạy đi lại bị tên kia bắt được, cậu bất chấp tất cả đánh cược hét lớn "VƯƠNG TUẤN KHẢI" xong liền miệng súng lạnh băng chỉ vào huyệt thái dương.

Tên kia nói "Câm miệng nếu không mày sẽ chết"

Cậu hoảng sợ im lặng tên kia đẩy cậu đi về phía trước cậu không dám manh động bước đi.

Đi được mấy bước liền có tiếng nói "Bỏ em ấy ra"

Cậu bất động khi nghe giọng nói đó, người đó chính là hắn, hắn tới cứu cậu. Cậu quay đầu liền nhìn thấy hắn ở khoảng cách không xa hắn cũng nhìn cậu.

Tên kia thấy không ổn liền lớn tiếng quát "Bỏ súng xuống nếu không tao bắn chết người này"

Cậu hơi chấn động vì miệng súng dí sát vào huyệt thái dương làm nơi đó hơi đau. Cậu đưa mắt nhìn hắn ánh mắt hoảng sợ chỉ thấy hắn đứng im không lên tiếng.

Tên kia bắt đầu hoảng sợ cậu thấy tay tên kia cầm súng run rẫy liền nhân cơ hội quay người cướp súng, tên kia muốn dành lại cậu quá hoảng biền bóp cò viên đạn ghim thẳng vào tim hắn ở khoảng cách rất gần.

Hắn ngã ra đất cậu mới biết mình vừa làm gì hai tay run rẫy làm rơi súng quỳ xuống đất. Hắn chạy tới ôm cậu vào lòng giọng nói dịu dàng vang lên bên tai cậu "Đừng sợ, em làm rất tốt"

Cậu khóc nức nở trong lòng hắn nói "Tôi sợ...tôi đã gϊếŧ người...hức hức..." khuôn mặt bị ướt đẫm vì nước mắt hắn đau lòng ôm chặt cậu đi ra khỏi khu rừng.

Do khóc quá nhiều khi lên xe cậu ngủ thϊếp đi hắn không nói gì ôm chặt cậu để đầu cậu tựa vào vai mình. Lúc này người vệ sĩ lái xe lên tiếng "Lão đại đã biết ai là kẻ chủ mưu"

"Là ai"- hắn hỏi

"Là Mộc tiểu thư"- người vệ sĩ nói

Hắn không nói gì ánh mắt chăm chú nhìn người trong lòng đang ngủ say.

Nguyệt thự

Hắn bế cậu đi về phòng, lão quản gia liền gọi bác sĩ của hắn tới.

Phong Khiết được hắn triệu tới liền tức tốc đi đến nhà hắn mở cửa phòng liền thấy hắn ngồi bên giường tay nắm lấy tay cậu ánh mắt dịu dàng nhìn cậu, Phong Khiết bất đắc dĩ lên tiếng "Lão đại"

Lúc này hắn mới nhìn lên nói với Phong Khiết "Hãy kiểm tra cho em ấy"

Phong Khiết nhận lệnh đi tới kiểm tra cho cậu, hắn đứng một bên ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cậu. Phong Khiết hơi run vì hắn cứ nhìn chằm chằm lúc này.

Kiểm tra xong Phong Khiết thở phào nhẹ nhõm quay người nói với hắn "Cậu ấy chỉ bị sốt một chút do ở ngoài trời lạnh quá lâu, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là khỏe"

Hắn gật đầu đuổi Phong Khiết không thương tiếc "Cậu có thể về"

Phong Khiết khóc dở mếu dở nhìn vị lão đại phũ phàng này nói "Lão đại ngài có cần đuổi tôi đi vậy không"

Hắn giật giật khóe miệng trừng mắt nhìn Phong Khiết "Nếu cậu không đi tôi liền cho người đem Lãnh Ưu về trụ sở chính của Ảnh" (Au: Lãnh Ưu là anh trai Lãnh Dực, cũng là một trong những thuộc hạ của Vương Tuấn Khải)

Phong Khiết hối hận liền ăn vạ "Lão đại tôi sai rồi......" thiếu điều ôm chân hắn. (Au: Khiết ca à anh thiệt không có tiền đồ)

Hắn tức giận nói "Mau rời khỏi đây trong vòng 1 phút"

Phong Khiết cầu còn không được liền nhắm thẳng phía cửa mà chạy ra ngoài.

Hắn hạ cơn giận quay người đi về phòng. Đi vào vẫn thấy cậu ngủ say trán xuất hiện nhiều mồ hôi hắn liền lấy một cái khăn lau cho cậu.

End chap 22