Hôn Ước Với Lão Đại Hắc Bang [Khải Nguyên]

Chương 19

Chương 19: Vị hôn thê?......
Về đến Nguyệt thự Vương Nguyên liền ôm số kem mình vừa mua vào phòng khách. Vừa coi bộ phim kinh dị vừa ăn kem hết sức thỏa mãn. Vương Tuấn Khải cởϊ áσ khoác ngoài rồi đi đến ngồi cạnh cậu cùng cậu xem phim.

Vương Nguyên không để ý đến hắn chỉ chăm chú vào bộ phim, do không chú ý nên khi ăn kem dính loạn ở miệng cậu Vương Tuấn Khải phì cười rút khăn giấy trên bàn lau cho cậu, Vương Nguyên xấu hổ ngoan ngoãn để hắn lau giúp mình.

Đến cảnh mọt con ma không đầu máu không ngừng chảy ra tay bóp cổ nữ chính Vương Nguyên  liền nhảy dựng lên hai tay ôm cổ hắn mắt nhắm chặt hét lên. Vương Tuấn Khải cong môi cười khi thấy cậu chủ động ôm mình, hắn rất cảm ơn bộ phim này.

Sau 1 phút hoảng sợ Vương Nguyên mới ý thức được mình đang làm gì, mở mắt ra liền thấy gương mặt phóng đại gần trong gang tấc của Vương Tuấn Khải, cậu đỏ mặt quay đi chỗ khác tay muốn rút ra định xoay người nhưng lại bị Vương Tuấn Khải xốc lên đặt trên đùi hai tay hắn vòng qua ôm eo cậu, Vương Nguyên giẫy giụa "Buông ra..", hắn bình tĩnh nói "Ngồi như vầy em sẽ không nháo nữa".

Vương Nguyên á khẩu không biết nói gì mặt đỏ hơn quả cà chua không dám làm gì ngồi thẳng lưng tránh tiếp xúc với người hắn mắt lại chăm chú nhìn màn hình. Vương Tuấn Khải không nói gì chỉ ôm cậu cùng cậu xem phim.

Coi được nửa bộ phim Vương Nguyên ngủ thϊếp đi hắn tắt tivi bế cậu đi vào phòng đặt một nụ hôn lên trán cậu rồi đi về thư phòng.

"Báo cáo đi"- ngồi vào ghế Vương Tuấn Khải liền ra lệnh.

Một bóng đen xuất hiện trước mặt hắn Lãnh Dực đứng đối diện hắn báo cáo "Kẻ chủ mưu là Lý Bá".

Vương Tuấn Khải nhếch mép cười hắn biết người gây ra chuyện này là ai nên không ngạc nhiên "Nếu hắn muốn chơi tôi sẽ chơi với hắn"

Lãnh Dực gật đầu hiểu ý định ra ngoài nhưng Vương Tuấn Khải lại lên tiếng "Khoan đã"

"Ngài cần gì"- Lãnh Dực hỏi

"Hãy cử người bảo vệ em ấy"- hắn ra lệnh

Lãnh Dực gật đầu rồi đi ra ngoài. Vương Tuấn Khải ngồi trong thư phòng ngón tay gõ trên bàn như đang suy nghĩ gì đó một lúc sau hắn đứng dậy rời khỏi phòng đi về phòng.

Sáng ngày hôm sau trên bàn ăn Vương Nguyên ấp úng hỏi "Anh...vết thương của anh đã khỏi chưa"

Vương Tuấn Khải nhíu mày khi cậu hỏi vậy nhưng vẫn trả lời "Đã khỏi"

Vương Nguyên thở phào nói tiếp "Vậy ngày mai tôi sẽ quay về nhà"

Cậu nói câu này Vương Tuấn Khải liền ngưng động tác lại đưa mắt nhìn cậu, hắn đã quên nếu vết thương khỏi thì cậu sẽ rời khỏi đây. Vương Tuấn Khải trầm mặt một lúc lên tiếng "Ngày mai tôi sẽ cho người đưa em về".

Vương Nguyên nghe hắn nói vậy trong lòng có chút mất mát nhưng cậu cũng không nói gì tiếp tục ăn sáng.

Sáng hôm nay Vương Tuấn Khải có một cuộc họp quan trọng ở công ty nên cậu không cần phải đi theo nên ở nhà xem tivi. Xem mãi cũng chán Vương Nguyên nhớ đến một nơi chính là vườn hoa hồng xanh nên đi chân trần ra đó.

Vương Nguyên đi len vào những đóa hoa tay nhẹ nhàng nân niu những bông hoa, mùi hương nhàn nhạt xông vào mũi làm cậu cảm thấy yên bình. Vương Nguyên mặc một cái áo sơ mi màu xám quần màu đen ngang gối giản dị nhưng lại làm nổi bật làn da trắng của cậu, đôi mắt to tròn thể hiện ý cười trong mắt.

Không gian rất yên bình nhưng lại bị tiếng nói của một người phá hủy "Cậu là Vương Nguyên?"

Nghe tiếng nói cậu quay đầu lại thì thấy một cô gái mặc một chiếc váy trắng gương mặt hết sức thanh lệ nhưng ánh mắt lại sắc bén người này chính là người cậu đã gặp trong siêu thị.

Mộc Y Lan bước tới gần cậu phía sau vài người làm cố ngăn cản cô ta "Tiểu thư cô không được vào đây, nếu ông chủ biết sẽ không hay..." nhưng Mộc Y Lan bỏ ngoài tai lời nói của người làm đi đến trước mặt cậu.

Vương Nguyên thấy người làm khó xử nên liền nói "Mọi người có thể rời đi"

Người làm khó xử nói với cậu "Nhưng cậu Vương Nguyên...ông chủ..." chưa nói hết câu đã bị cậu phất tay ra hiệu rời đi, người làm chỉ biết rời đi.

Vương Nguyên nhìn sang Mộc Y Lan hỏi "Cô là ai"

Mộc Y Lan cười quyến rũ "Tôi là Mộc Y Lan vị hôn thê của Tuấn Khải"

Vương Nguyên hơi chấn động khi nghe người phụ nữ này nói vậy nhưng lấy lại bình tĩnh nói "Vương Tuấn Khải không có ở đây"

Cô ta cười "Tôi không tìm anh ấy người tôi tìm là cậu"

Vương Nguyên ngạc nhiên "Tìm tôi?" cô ta gật đầu

Cậu hỏi "Tìm tôi có chuyện gì"

Mộc Y Lan đi thẳng vào vấn đề "Tôi muốn cậu rời khỏi Tuấn Khải"

Vương Nguyên nhếch môi cười "Cô không có quyền ra lệnh cho tôi"

Mộc Y Lan hơi bất ngờ với hành động của cậu cô ta không ngờ người này cũng muốn ở bên hắn. Mộc Y Lan cũng nhếch môi cười "Lấy danh nghĩa là vị hôn thê tôi có quyền đó".

Vương Nguyên hơi tức giận khi thấy cô ta ngạo mạn như vậy, cô ta nghĩ cậu muốn ở bên cạnh hắn sao. Vương Nguyên tức giận lấy điện thoại bấm một dãy số gọi điện, Mộc Y Lan thấy cậu hành động vậy khó hiểu nhìn xem cậu làm gì.

Đầu dây bên kia bắt máy cậu liền tức giận nói "Trong ngày hôm nay tôi sẽ rời đi, anh hãy nói chuyện với vị hôn thê của anh đi" nói xong cúp máy tức giận nhìn Mộc Y Lan "Cô còn muốn gì nữa không".

Mộc Y Lan bất ngờ khi thấy cậu gọi cho Vương Tuấn Khải còn quay lại nhìn mình với ánh mắt tức giận cô ta cảm thấy hơi sợ nhưng cảm giác đó liền biến mất cao ngạo nói với cậu "Cậu có thể rời đi là được".

Vương Nguyên không nói gì đi vào nhà, Mộc Y Lan nở nụ cười đắc ý rời đi.

Vương Tuấn Khải đang ngồi trong phòng họp lúc thấy cậu gọi trong mắt mang theo ý cười bắt máy nhưng không ngờ cậu lại giận dữ nói như vậy, thầm nghĩ "Vị hôn thê...ai là vị hôn thê" mặt hắn đằng đằng sát khí tức giận quát lớn "Tất cả ra ngoài" những người đang họp sợ hãi với cơn giận củaVương Tuấn Khải lập tức ra ngoài.

"Phong"- hắn gọi

Vương Phong xuất hiện "Lão đại"    Vương Nguyên

Vương Tuấn Khải lạnh lùng ra lệnh "Lập tức cho người ở Nguyệt thự ngăn Vương Nguyên rời đi" 

Vương Phong gật đầu rời đi, hắn dựa người vào ghế tay bóp trán suy nghĩ "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Vương Nguyên tức giận đi vào phòng thu dọn đồ, cậu mang balo bước xuống nhưng đi tới cầu thang liền bị những vệ sĩ chặn lại. Cậu tức giận hỏi "Các người muốn gì"

Một người vệ sĩ lên tiếng "Cậu Vương Nguyên, ông chủ ra lệnh cậu phải đợi ngài ấy về"

Vương Nguyên tức giận quát lớn "Tôi muốn đi các người tránh ra" nhưng những người vệ sĩ vẫn đứng đó không cho cậu rời đi.

Vương Nguyên không làm được gì nên quay về phòng khóa chặt cửa không cho ai vào, cậu trút giận vào cái gồi vừa đánh vào gối vừa mắng hắn "Vương Tuấn Khải anh là đồ khốn khϊếp, anh đi chết đi......".

End chap 19