Hôn Ước Với Lão Đại Hắc Bang [Khải Nguyên]

Chương 20

Chương 20: Ở lại Nguyệt thự......
Hắn lái xe về nhà với tốc độ nhanh nhất sau khi gọi điện về Nguyệt thự hắn mới biết Mộc Y Lan tới còn tự nói cô ta là vị hôn thê của hắn đáng giận hơn nữa là cô ta dám ra lệnh cho cậu rời đi, hắn sẽ bắt cho cô ta phải trả giá.

Xe dừng lại trong Nguyệt thự hắn bước nhanh vào nhà hỏi tên vệ sĩ "Em ấy đâu?"

"Cậu Vương Nguyên đang ở trên phòng"- người vệ sĩ nói

"Các người có thể đi"- hắn phất tay bảo mọi người rời đi

Hắn đi lên phòng mở cửa bước vào liền bị một cái gối bay thẳng vào mặt hắn tránh đi lại có một cái gối khác bay tới, tránh hết những cái gối hắn hơi tức giận nhìn cậu "Em nháo đủ chưa" hắn gần như gầm lên.

Cậu không sợ cũng trừng mắt nhìn hắn hét lớn "Vương Tuấn Khải anh đi chết đi" nói xong liền nhào về phía hắn mà đánh. Hắn ôm cậu lại, cậu giãy giụa muốn thoát ra không ngừng đánh loạn trên người hắn.

Hắn bừng lửa giận quát lớn "Em mà còn nháo tôi liền giam em trong phòng"

Cậu không chịu khuất phục mắt mở to trừng hắn, hai mắt ngập nước nhìn hắn như đã chịu uất ức, cậu khóc nức nở "Anh...anh ăn hϊếp tôi, cô ta cũng ăn hϊếp tôi...anh cùng một phe với cô ta..." (Au: bảo bối à con thật là đáng yêu)

Hắn mềm lòng khi nhìn thấy nước mắt của cậu, hắn ôm cậu chặt hơn dỗ cậu "Ngoan không khóc tôi không ăn hϊếp em cũng không cùng phe với cô ta".

Cậu không tin khóc càng lớn hơn "Tôi không tin...anh là đồ ác độc...anh đã có hôn thê rồi còn muốn tôi ở đây...để tôi bị người ta coi là kẻ thứ ba..."

"Tôi không có...em đừng tin những lời kia"- hắn nhẹ nhàng giải thích

Cậu nghe hắn nói vậy không khóc nữa chỉ còn vài tiếng sụt sịt cậu ngước mắt lên nhìn hắn xem hắn có nói thật không. Nhìn một hồi cậu mới tin hắn không nói dối nên cũng thoải mái không còn tức giận. (Au: sao con dễ dụ quá vậy *thở dài thườn thượt*)

Hắn thấy cậu không còn khóc cũng yên tâm đôi mắt thâm thúy nhìn cậu, hai mắt cậu đỏ hoe vì khóc quá nhiều, mặt cũng đỏ lên làm hắn đau lòng.

"Bây giờ em còn muốn rời đi không"- hắn hỏi

"Không"- cậu nhỏ giọng nói

Hắn mỉm cười nhưng cậu lại nói tiếp "Nhưng ngày mai tôi sẽ đi"

Mặt hắn đen lại nhìn cậu nhưng cậu cúi đầu nên không thấy được, hắn lên tiếng "Không cho đi".

Câu nói này làm cậu bất ngờ ngước mặt lên nhìn hắn hỏi "Tại sao chẳng phải vết thương anh đã lành rồi sao". Hắn không trả lời câu hỏi của cậu nhưng lại nói "Ngoan ngoãn ở đây chút nữa tôi sẽ dẫn em đến một nơi" nói xong liền rời khỏi phòng, cậu ngây người nhìn hắn rời đi.

Hắn rời khỏi phòng cậu đi xuống lầu gọi điện cho một ai đó

"Hãy làm cho Mộc Y Lan phải trả giá" nói xong tắt máy

Hắn dặn người làm "Hãy nói với em ấy tối nay phải ở nhà chờ tôi"

Người làm cung kính gật đầu hắn không nói gì lái xe rời đi.

Biệt thự Trắng

Bà Vương bất ngờ khi hắn đến đây, bà hỏi "Cậu muốn gặp tôi?"

Hắn gật đầu, bà Vương nói tiếp "Có chuyện gì sao"

Hắn im lặng một lúc mới lên tiếng "Tôi muốn Vương Nguyên đến ở cùng tôi"

Bà Vương uống trà khi nghe hắn nói vậy động tác nhất thời dừng lại đưa mắt nhìn hắn ánh mắt bà rất sắc bén nhưng đối với người đàn ông này lại không có cảm giác gì ngay cả né tránh cũng không có.

Bà nghi ngờ hỏi hắn "Tại sao cậu lại muốn con tôi ở chung với cậu"

Hắn lạnh lùng nói "Vì tôi biết trong tuần sau bác sẽ về Anh trong một thời gian..." nói đến đây hắn ngừng lại không nói tiếp.

Bà Vương hiểu ý nghĩa của câu nói, đúng là tuần sau bà sẽ trở về Anh trong một thời gian lo vài chuyện nhưng bà sẽ bảo Vương Hàn về đây.

Bà cười nhẹ nói "Đúng là vậy nhưng cậu chỉ đoán đúng một nửa, nửa sau chính là anh trai của Vương Nguyên sẽ về đây ở với nó".

Hắn cũng cười "Tôi biết điều đó"

Bà Vương hơi bất ngờ nhưng cũng lấy lại bình tĩnh nói "Vậy sao cậu còn muốn tiểu Nguyên nhà tôi ở cùng cậu"

Hắn lại cười nói "Anh trai của em ấy sẽ rất bận không thể lo cho em ấy tốt"

Bà Vương cũng không nghĩ đến chuyện này đúng là tiểu Hàn sẽ về ở cùng em nó nhưng nó cũng rất bận, bà Vương thở dài nói "Được tôi nhờ cậu chăm sóc tiểu Nguyên..." hắn gật đầu bà Vương nói tiếp "Nhưng anh trai nó cũng sẽ ở đó với hai người".

Hắn gật đầu "Không phiền"

Bà Vương lên soạn đồ của cậu để hắn mang đi, hắn gật đầu rời đi.

Bà Vương không quan tâm chuyện này nữa thu dọn hành lý chuẩn bị tới sân bay.

Hắn lái xe về Nguyệt thự trong mắt mang theo ý cười, hắn nhấn mạnh chân ga phóng xe về nhà nhanh hơn.

Ở Nguyệt thự cậu không khỏi ngạc nhiên "Mẹ nói gì, mẹ sẽ phải về Anh một thời gian sau"

"Đúng vậy nên con hãy ở nhà bạn"- bà Vương nói qua điện thoại.

"Con biết rồi"- cậu hơi bất ngờ trả lời xong cúp điện thoại. Cậu không thể ở đây mãi nên dọn đồ khi hắn về sẽ nói với hắn ở nhà bạn, nói là làm cậu liền dọn đồ.

Đang loay hoay dọn đồ không biết hắn đã về hắn đứng trước cửa phòng lên tiếng "Em muốn đi đâu"

Cậu giật bắn người khi nghe tiếng hắn quay người lại cười nói "A...anh đã về...tôi sẽ...sẽ về nhà...mẹ tôi gọi về gấp..."

Hắn híp mắt nhìn cậu môi mỏng cong lên "Thật sao"

"Thật"- cậu ấp úng nói

"Nhưng tôi vừa nói chuyện với mẹ em"- hắn cười cười nói

"Hả...anh nói chuyện với mẹ tôi"- cậu khinh ngạc nói

"Đúng vậy...nên em sẽ ở đây mẹ em giao em cho tôi chăm sóc"- hắn cong môi nói

Balo trên tay cậu rớt xuống cậu đứng đó ngay người không nói được gì, ngây người nửa ngày trời mặt cậu mếu máo nhìn hắn. Hắn nhìn cậu trông rất buồn cười nhưng cố nén cười.

Cậu thấy hắn đang nén cười nhất thời tức giận hét lên "Anh cười cái gì" mắt cậu bắt đầu ngập nước khi hắn cười nhạo cậu. Thấy cậu sắp khóc hắn không dám cười nữa đi tới gần ôm cậu vào lòng dỗ cậu "Ngoan không khóc".

Được hắn dỗ nên nước mắt cũng chảy ngược vào, hắn thấy cậu không khóc nở nụ cưởi sủng nịch khoe ra hai chiếc răng khểnh dịu dàng nói với cậu "Bây giờ tôi sẽ dẫn em tới một nơi"

Cậu thắc mắc hỏi "Đi đâu"

Hắn không nói lấy áo ấm mặc vào cho cậu rồi nắm tay cậu đi ra xe, cậu thắc mắc đi sau hắn.

End chap 20