Chương 17: Uy hϊếp......
Tiếng chuông điện thoại vang lên cậu mơ màng tỉnh dậy từ trong lòng hắn tay với lấy chiếc điện thoại bắt máy nghe."Alo"- cậu nói
"Này, Nguyên có một cuộc đua xe có muốn tham gia không"- người trong điện thoại nói. Cậu bừng tỉnh, nhìn hắn thì thấy hắn đang ngủ đành rón rén rời giường chạy vào phòng tắm.
"Ở đâu? Chừng nào?"- cậu hỏi
Người bên kia nói gì đó rồi cậu gật đầu cúp điện thoại, cậu nhếch mép cười "Muốn thắng tôi sao, mơ đi" nói xong rời khỏi phòng tắm bây giờ cậu phải nghĩ cách trốn đi.
Bước ra cậu giật mình khi thấy hắn đã tỉnh, cậu đi tới gần nói "Tôi muốn ra ngoài gặp bạn".
"Gặp bạn hay đua xe"- hắn nói
Cậu ngạc nhiên khi hắn biết cậu tròn mắt hỏi "Sao...sao anh biết"
"Từ lúc em nghe điện thoại tôi đã tỉnh"- hắn bình thản nói
"Vậy...vậy anh sẽ cho tôi đi chứ"- cậu dò xét hỏi
"Không"- chỉ một từ nhưng làm cậu không thể đi được
"Nhưng...nhưng..." chưa nói hết câu hắn chen vào "Nếu muốn đi phải có điều kiện...."
Cậu mừng rỡ nói "Điều kiện gì?"
"Tôi sẽ đi cùng em"- hắn nói
"Hả...nhưng...nhưng...được rồi tôi sẽ đi với anh"- cậu không còn cách nào khác đành để hắn đi theo, hắn cong môi cười.
Trên đường đi cậu bấm số gọi một người
"Alo"- đầu dây bên kia bắt máy
"20' nữa mình sẽ tới cậu chuẩn bị xe cho mình"- cậu nói
"Được"- người kia nói xong cúp máy
Cậu quay qua nhìn hắn thấy hắn không nói gì nên cũng im lặng nhìn phía trước.
Trường đua Hắc ám
Vừa bước xuống xe cậu liền muốn chạy loạn hắn nhanh tay bắt cậu lại. Cậu khó hiểu nhìn hắn "Em mà còn nháo tôi liền đưa em rời khỏi đây"
"....." mặt cậu ỉu xìu đi cùng hắn.
Đi đến một gara trong trường đua cậu liền đi tới phía một người con trai đang đứng cạnh xe của cậu, cậu cười tươi nhìn người kia "Thiên Tỷ".
Người kia nghe cậu gọi cũng cười với cậu, Thiên Tỷ đưa mắt nhìn người đàn ông cạnh cậu nhíu mày hỏi "Này Nguyên người này là ai"
Cậu ấp úng nói "À...người này...anh ấy là anh trai của bạn mình, anh ấy là Vương Tuấn Khải".
"Vương Tuấn Khải?"- Thiên Tỷ lẩm bẩm tên này nghe rất quen nhưng nhất thời không nhớ ra.
Thiên Tỷ cười với hắn vươn tay ra bắt tay, hắn cũng vươn tay bắt tay với Thiên Tỷ. Cậu thấy hai người này như vậy trong lòng yên tâm. Cậu đưa mắt nhìn chiếc Lamborgini màu đen của mình mắt liền sáng rực chạy tới bên xe của mình.(Au: do tui mê dòng xe này nên cho nó vô)
Cậu cười tít mắt khen ngợi Thiên Tỷ "Thiên Thiên cậu thiệt là tài" nói xong bật ngón cái đối với Thiên Tỷ. Thiên Tỷ hãnh diện hất mặt nói "Tất nhiên rồi lần này nhớ đền ơn cho mình".
Cậu bĩu môi "Tự cao".
Không biết từ lúc nào hắn đã đứng bên cạnh cậu nhìn chiếc xe "Xe này là của em".
Cậu cười tươi nói "Tất nhiên rồi"
Cậu quay sang hỏi Thiên Tỷ "Lần này là thi đấu đôi sao?"
Thiên Tỷ trả lời "Không, cậu sẽ đấu với một tay đua mới nổi, hắn ta rất hống hách..."
Cậu nhếch mép cười "Thú vị"
"Trận đấu sắp bắt đầu mời hai tay đua vào vị trí"- tiếng nói của người chủ trì vang lên, cậu bước vào xe nhưng hắn ôm cậu lại môi hắn áp vào lỗ tai cậu thì thầm "Đua xong phải trở về đây ngay".
Mặt cậu hơi đỏ với hành động của hắn liền chui vào xe lái ra điểm xuất phát.
Một cô gái thân hình bốc lửa tay phải cầm một lá cờ đứng giữa đường đua. Màn hình lớn bắt đầu đếm ngược "3..2..1 xuất phát" cô gái phất cờ hai chiếc xe như tên lửa phóng về phía trước.
Hắn ngồi ở một phòng vip theo dõi màn hình xem diễn biến cuộc đua. Một chiếc màu đỏ rượu nổi bật trong bóng đêm, một chiếc đen huyền bí ẩn nấp vào bóng đêm.
Chiếc màu đỏ luôn chạy với tốc độ cao nhất, chiếc màu đen vẫn chạy với tốc độ bình thường. Người trong kháng đài hồi hộp nhìn màn hình lớn, họ đều đặt cược vào cuộc đua này những người đặt cược cho "Bướm đen" đang hết sức lo lắng.
Cậu nhếch mép cười nhìn chiếc xe đang phóng ở phía trước. Thiên Tỷ liên kết nói chuyện với cậu "Này Vương Nguyên chơi đùa đủ rồi đấy" chỉ nói được một câu rồi bị cậu ngắt kết nối.
Cậu bĩu môi xem thường không thèm nghe vẫn giữ tốc độ bám sát chiếc kia nhưng không có ý định vượt qua.
Thiên Tỷ ngồi trong phóng vip nhìn thiết bị bị ngắt kết nối hơi tức giận mắng thầm cậu. Hắn ngồi kế bên im lặng một lúc sau mới lên tiếng "Hãy kết nối lại một lần nữa tôi muốn nói chuyện với em ấy"- hắn làm sao không biết cậu đang câu giờ nên hơi tức giận vì cậu dám xem thường lời nói của hắn.
Thiên Tỷ không nói gì liên kết một lần nữa. Cậu kết nối "Thiên Thiên cậu còn muốn nói gì nữa mình..." chưa nói hết câu thì bên kia lên tiếng "Là tôi". Cậu hơi giật mình khi nghe giọng hắn, hắn nói tiếp "Nếu trong vòng 2 phút nữa em chưa chạy về đích tôi liền tiêu hủy hết những hộp kem trong tủ lạnh" nói xong liền cúp máy.
"Vương hỗn đản, anh chờ đó"- cậu mắng thầm, cậu biết hắn nói là sẽ làm mà cậu thì rất thích mấy hộp kem đó. Cậu nhấn chân ga chạy về phía trước với tốc độ cao nhất vượt qua hiếc xe kia phóng thẳng về đích.
Thiên Tỷ nhìn thấy một màn này không khỏi há hốc mồm, Thiên Tỷ không ngờ cậu lại sợ người đàn ông này như vậy mà nguyên nhân bị uy hϊếp là bởi những hộp kem.
Cậu chạy về đích trong tiếng hoan hô của mọi người nhưng cậu không đứng đó hưởng thụ mà đi thẳng về căn phòng vip trên tầng cao nhất, cậu tức giận đạp cửa xông vào đi tới trước mặt hắn thở gấp mắng "Vương Hỗn Đản, anh muốn chết..." chưa nói hết câu đã bị kéo lại ngã vào lòng hắn mặt đối mặt với hắn.
Hắn cong môi cười nói với cậu "Em đua rất tốt"
Bao nhiêu tức giận muốn mắng chửi hắn nay lại tan biến hết chỉ vì một lời khen của hắn nhưng cậu không dễ mềm lòng như vậy liền quay mặt đi chỗ khác không nhìn hắn.
Hắn càng vui hơn khi thấy cậu đang dỗi với mình, hôn má cậu một cái rồi nói "Tôi sẽ không vứt hết kem của em, tôi sẽ mua thêm cho em"
Cậu nghe vậy liền hớn hở quay lại nhìn hắn xác định "Thật?"
Hắn gật đầu cậu liền không còn giận hắn nữa.
Lúc này "Khụ...khụ..."- Thiên Tỷ ho khan vài tiếng gây sự chú ý. Lúc này cậu mới nhớ còn có Thiên Tỷ và ông chủ trường đua đang ngồi đối diện đang nhìn cậu và hắn.
Cậu xấu hổ không thôi hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống. Hắn ôm cậu đứng dậy nói "Chúng tôi về trước" bỏ lại bốn chữ rồi rời đi làm trong phòng hai người kia ngơ ngác không kịp phản ứng.
End chap 16