Hôn Ước Với Lão Đại Hắc Bang [Khải Nguyên]

Chương 16

Chương 16: Trương Lệ ghen tị......
Vương Tuấn Khải lái xe đưa cậu tới công ty do còn buồn ngủ nên trên xe cậu ngủ thϊếp đi, xe dừng trước công ty nhưng cậu vẫn chưa tỉnh hắn cong môi cười sau đó bế cậu vào công ty.

Nhân viên trong công ty thấy một màn này không khỏi há hốc mồm, mọi người đều nhìn vào chàng trai đang được tổng tài của họ bế trông hết sức nhỏ bé trong vòng tay tổng tài, gương mặt khả ái, mắt đang nhắm lại lông mi cong dài, sóng mũi cao, đôi môi anh đào khẽ mở.

Vương Tuấn Khải quét mắt nhìn một đám người đang nhìn cậu liền khó chịu trừng mắt cảnh cáo "Không có việc gì làm sao" mọi nhân viên bị hắn mắng liền ai làm việc nấy không dám nhìn nữa. Vương Tuấn Khải bế cậu vào thanh máy chuyên dụng cho tổng giám đốc. Mọi người bên ngoài thở phào nhẹ nhõm.

Ra khỏi thang máy Vương Tuấn Khải bế cậu đi về phòng mình. Trương Lệ nghe tiếng bước chân liền biết là hắn đứng dậy muốn nở nụ cười nhưng khi nhìn thấy người trong lòng hắn mặt cô ta liền trầm xuống nở nụ cười cứng ngắc.

Vương Tuấn Khải không nhìn cô ta để cô ta mở cửa mình đi vào rồi đóng cửa lại. Đặt cậu nằm trong phòng nghỉ phía trong cẩn thận đắp chăn cho cậu rồi ra ngoài làm việc.

Trương Lệ mang cà phê vào cho hắn cố ý nhìn xung quanh tìm người nhưng không thấy cô ta liền biết người kia đang trong phòng nghỉ của tổng giám đốc.

Vương Tuấn Khải thấy cô ta nhìn xung quanh tìm kiếm gì đó khẽ nhíu mày khó chịu "Có chyện gì sao?" Trương Lệ lúc này mới bừng tỉnh ấp úng trả lời "Không...không có gì" rồi đặt cà phê xuống nhanh chóng đi ra ngoài

Vương Nguyên mơ màng tỉnh dậy nhìn xung quanh thì thấy một căn phòng khác lạ liền sợ hãi ngồi dậy đẩy cửa ra thì thấy hắn đang ngồi làm việc lúc này cậu mới biết mình đến công ty của hắn. Vương Nguyên đứng nhìn thấy hắn đang chăm chú làm việc gương mặt nghiêm nghị và lạnh lùng nhưng lại đầy mê hoặc, Vương Nguyên lắc lắc đầu cho tỉnh táo nhìn lại thì thấy hắn đang nhìn mình cậu liền xấu hổ cúi đầu nhìn mặt sàn.

Vương Tuấn Khải thấy cậu nhìn mặt sàn như muốn xuyên thủng nó cong môi cười "Lại đây" hắn ra lệnh cho cậu.

Vương Nguyên xấu hổ đi từng bước từng bước về phía hắn, tới gần liền bị vòng tay ôm lấy đặt ngồi trên đùi hắn, cậu cả kinh muốn thoát ra nhưng không được đành ngồi yên xem hắn sẽ làm gì, giọng Vương Tuấn Khải trầm thấp vang lên "Có đói không?" cậu gật đầu hắn nói tiếp "Muốn ăn gì" cậu suy nghĩ món ăn trong khi đó thì hắn nhân cơ hội hôn má cậu một cái nhưng cậu không hề hay biết. (Au: nó biết lợi dụng cơ hội ghê)

Vương Nguyên suy nghĩ một hồi nói "Tôi muốn ăn bánh ngọt và kem dâu"

Vương Tuấn Khải gật đầu cho gọi Trương Lệ vào, Trương Lệ bước vào liền thấy một người con trai đang được hắn ôm và ngồi trên đùi hắn còn người con trai không nhìn cô ta chỉ nhìn vào màn hình laptop trên bàn hắn.

Cô ta nở nụ cười cứng ngắc hỏi "Tổng giám đốc cần gì ạ?"

"Mang lên cho tôi một phần bánh ngọt và một ly kem dâu"- hắn ra lệnh cho Trương Lệ. Trương Lệ gật đầu đi ra ngoài vừa đi cô ta vừa nhớ lại cảnh hồi nãy trong lòng bừng bừng lửa giận và ghen tị với cậu. Cô ta thắc mắc người con trai đó là ai sao lại được hắn yêu thương như vậy lúc rời đi cô ta còn thấy hắn cười dịu dàng với người kia làm cô ta càng thêm ghen thị và có thù với cậu.

Vương Nguyên ngồi trên đùi hắn bắt đầu nghịch laptop của hắn, Vương Tuấn Khải để cậu muốn làm gì thì làm còn mình làm tiếp công việc. Một tay ôm cậu một tay ký tên vào những bản hợp đồng.

Ký xong nhìn qua cậu thì thấy cậu đang chơi game chơi mãi không thắng gương mặt nhỏ nhắn của cậu hơi tức giận hai má đỏ lên trông rất đáng yêu. Vương Tuấn Khải không nói gì chỉ ôm cậu còn cằm để trên đầu cậu.

Trong phòng chỉ nghe âm thanh trò chơi trong máy tính không còn âm thanh nào hết. Lúc tiếng cửa vang lên hắn đang ôm cậu lười biếng nói "Vào đi". Trương Lệ đẩy cửa vào trên tay mang một phần bánh ngọt và một ly kem cung kính nói "Tổng giám đốc đây là những món ngài cần"

"Cô để đó rồi ra ngoài"- hắn ra lệnh Trương Lệ chỉ biết làm theo rồi rời đi. Lúc này Vương Tuấn Khải ôm cậu đi tới bàn để cậu ăn, hắn vẫn đặt cậu ngồi trên đùi mình cậu khó chịu nói "Tôi có thể tự ngồi", hắn phản bác "Nhưng tôi muốn em ngồi trên đùi tôi".

Vương Nguyên bắt đầu cáu lên "Anh...anh" nhưng không nói được gì bỗng nhìn mặt hắn liền liên tưởng đến hai từ khẽ nói "Cua bự..." hắn nghe đến hai từ này mặt liền đen lại "Em vừa nói gì". Cậu lặp lại cho hắn nghe "Cua bự" nhưng khi nói xong cậu liền nén cười.

Vương Tuấn Khải thấy cậu nén cười mặt càng đen hơn hăm dọa "Em mà còn nói nữa tôi liền hôn em"

Lời vừa nói cậu liền cười to giãy đành đạch trên người hắn, Vương Tuấn Khải nhất thời không làm được gì chỉ ôm chặt cậu lại không để cậu bị ngã, cậu vừa cười vừa nói "Cua bự, cua bự,...(Au: N lần)" hắn không nói gì chỉ để cậu cười.

Cười một hồi cậu không cười nữa nhìn hắn thì thấy hắn đang tức giận cực điểm nên nhỏ giọng nói "Xin lỗi tôi sẽ không chọc anh nữa..." nhưng không có tác dụng cậu đành nói "Tôi...tôi sẽ đút cho anh ăn được không" nói xong không để hắn từ chối liến múc một muỗng kem đưa tới miệng hắn.

Vương Tuấn Khải không ăn cũng không nhìn cậu cho thấy hắn đang giận.

Vương Nguyên không biết làm gì chỉ cúi đầu không nhìn hắn nước mắt bắt đầu trào ra khóc nức nở, hắn thấy cậu khóc tức giận liền biến mất chỉ lúng túng hỏi "Sao lại khóc".

Cậu nức nở nói "Anh...anh ăn hϊếp tôi"

Vương Tuấn Khải giở khóc giở cười nghĩ "Rốt cuộc ai mới ăn hϊếp ai" nhưng lời không dám nói ra lấy tay lau nước mắt cho cậu nói "Được rồi tôi không giận em nữa giờ mau ăn đi không phải em đói sao"

Vương Nguyên thấy hắn không giận mình nữa nên mới bắt đầu ăn, hắn cười khổ khi biết mình chiều cậu quá nên mới thành như vầy.

Ăn no cậu vẫn được Vương Tuấn Khải ôm không thoát được nên dựa vào lòng hắn ngủ thϊếp đi, hắn thấy cậu đã ngủ nên bế cậu vào phòng cũng nằm xuống ôm cậu ngủ một lúc. Vương Nguyên rúc sâu vào người hắn tay để trên ngực hắn nắm chặt một phần áo hắn. Vương Tuấn Khải ôm trọn người cậu vào lòng hôn lên trán cậu một cái rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

End chap 16