Chương 9: Bắt Bạch thỏ
Lưu Chí Hoành vẻ mặt cực kì khó coi xong thẳng vào phòng làm việc của Vương Tuấn Khải. Anh ngước nhìn, giọng mang theo sự khó chịu:"Không biết gõ cửa? Xem ra Thiên Tỉ chiều cậu đến sinh hư rồi?"
Chí Hoành ngồi phịch xuống ghế salon, tự rót nước uống ực ực rồi nói:"Anh nói xem. Anh kêu em lo cho lễ cưới. Em đã cố gắng lắm rồi. Còn cái cô người yêu của anh thì ở đâu hả? Em gọi cho cô ta để bàn bạc chuyện hôn lễ. Cô ta không nghe máy. Đến nhà tìm cũng không có ai. Anh nói đây là cái thái độ gì đây? Thật tức chết em mà"
Vương Tuấn Khải nghe xong thì lấy điện thoại gọi cho Hồ Điệp nhưng không liên lạc được nên đứng dậy bước tới ngồi xuống cạnh Chí Hoành:"Em nói em đến nhà tìm nhưng không có ai?"
Chí Hoành hậm hực:"Đúng vậy"
Nói rồi nhìn anh hoài nghi:"Không lẽ anh cũng không biết cô ta ở đâu?"
Vương Tuấn Khải không trả lời mà chỉ gật đầu. Anh quả thật không biết Hồ Điệp đang ở đâu.
Chí Hoành vỗ vỗ trán than trời trách đất:"Ôi thiên ạ. Hai người như vậy mà cũng đòi kết hôn"
Thấy anh im lặng một hồi thì Chí Hoành lại nói tiếp:"Không lẽ cô ta muốn làm cô dâu chạy trốn?"
Vương Tuấn Khải nhíu mày:"Gọi Hắc Long đích thân điều tra. Cô ấy không thể tự nhiên mất tích như vậy được"
Chí Hoành nghe vậy đứng dậy rời đi rồi thông báo cho Hắc Long vì bản thân cũng muốn biết Hồ Điệp đang giở trò gì.
Nhận lệnh của Vương Tuấn Khải thì Hắc Long lập tức đến nhà Hồ Điệp để điều tra. Qua nửa ngày tìm hiểu thì cuối cùng cũng có kết quả.
Vương Tuấn Khải vắt chéo chân, châm thuốc lá rồi nghe Hắc Long báo cáo:"Nhân viên an ninh khu nhà Hồ tiểu thư cho biết cách đây một ngày Trương thư ký có đến thăm Hồ tiểu thư và khoảng 10 phút sau thì rời đi. Sáng hôm sau thì Hồ tiểu thư có ra khỏi nhà và cho đến hôm nay cũng không có quay trở về"
Chí Hoành thắc mắc:"Vậy cô ta qua đêm ở đâu?"
Hắc Long nói tiếp:"Tôi đến nhà thư ký Trương điều tra thì hàng xóm nói thấy Hồ tiểu thư có đến nhưng chỉ ở một lúc liền rời đi. Lúc đi còn va phải hàng xóm ở đó. Người đó nói hình như cô ấy có vẻ bất an. Vội vội vàng vàng ly khai mà không hề nói câu xin lỗi''
Chí Hoành lại chen ngang:"Không lẽ hai người họ có gian tình?"
Thiên Tỉ cóc vào đầu Chí Hoành một cáo:"Em bớt đọc mấy truyện về LGBT lại đi"
Chí Hoành đáp trả bằng cách véo vào eo Thiên Tỉ:"Anh có giỏi thì nói xem họ lén lút gặp nhau làm gì hả? Chẳng khác nào vụиɠ ŧяộʍ"
Vương Tuấn Khải nhíu mày rồi lớn tiếng quát:"Im hết cho tôi"
Lúc này Hắc Long lên tiếng:"Sáng ngày hôm qua có nhân viên dọn vệ sinh nhìn thấy thư ký Trương được hai người đàn ông đưa lên xe. Theo hướng người đó nói tôi đã điều tra camera dọc đường. Xác nhận họ đi về hướng đỉnh núi sau khu nhà City House. Khi đến đó chúng tôi phát hiện có vết máu và xác nhận đó là máu của thư ký Trương. Theo lời một người leo núi cho biết hôm đó anh ta thấy có một người đàn ông và hai người phụ nữ ở đỉnh núi. Họ có lớn tiếng với nhau nhưng anh ta không nghe rõ bọn họ nói gì. Lúc xuống núi anh ta có nghe thấy tiếng súng. Tôi đã cho người tìm kiếm xung quanh núi nhưng không thấy bất kì dấu vết nào khác"
Vương Tuấn Khải nghe xong thì hỏi:"Gia đình Trương Lam có những ai? Đã tìm họ điều tra chưa?"
Hắc Long trả lời:"Dạ. Đã điều tra qua. Thư ký Trương chỉ có một người thân là cha ruột của cô ấy, hiện đang ở khu dân cư A. Ngoài ra còn có thêm một người em họ cũng ở đó nhưng quan hệ giữa bọn họ không tốt lắm. Thư ký Trương rất ít khi về nhà nên không hỏi được thêm tin tức nào"
Vương Tuấn Khải đứng dậy nói:"Đến nhà cha của Trương Lam. Tôi không tin ông ta không biết con gái mình ở đâu"
Hôm nay Vương Nguyên tan làm trễ hơn mọi ngày, nhìn đồng hồ đã hơn 9h tối thì thở dài.
Mấy hôm nay tâm trạng của Trương Kiếm không tốt nên cứ thường xuyên mất ngủ, còn nếu ngủ được thì lại gặp ác mộng cho nên cậu vô cùng lo lắng.
Cố chạy nhanh thật nhanh về nhà nhưng nhìn thấy cửa rào không đóng thì cậu bắt đầu thấy bất an.
Vương Nguyên nhìn thấy có khoảng 10 tên mặc toàn đồ đen còn Trương Kiếm thì đang bị hai tên trong số đó cưỡng chế nằm dưới sàn nhà, trên gương mặt ông đã đầy thương tích.
Vương Nguyên không nghĩ suy được gì thêm, xông thẳng vào rồi cố hết sức gỡ tay hai tên kia ra:"Các người là ai? Sao lại đánh ông ấy? Bỏ ra ngay"
Trương Kiếm thấy cậu về thì vô cùng lo lắng, cố đẩy Vương Nguyên ra:"Nguyên Nguyên. Đi khỏi đây ngay. Không có chuyện của con. Đi ngay..."
Vương Nguyên thấy tình thế trên thì càng hốt hoảng:"Cậu ơi. Bọn họ là ai? Sao lại đánh cậu? Cậu nói cho con biết đi"
A Tam rất tinh mắt nhận ra Vương Nguyên là cậu bé mình đã gặp trước đây nên liền bước tới kéo cậu sang một bên:"Đừng làm rộn"
Thấy hai tên áo đen đánh vào bụng Trương Kiếm không chút lưu tình thì Vương Nguyên hất tay A Tam ra rồi chạy tới ngăn cản nhưng chỉ là vô ích.
Vương Tuấn Khải không kiên nhẫn, lên tiếng:"Nói. Trương Lam đang ở đâu?"
Vương Nguyên ngước nhìn Vương Tuấn Khải, lúc này lo lắng cho Trương Kiếm nên nước mắt đã tuôn trào:"Chúng tôi không biết. Tỷ ấy đã rất lâu không có về nhà. Các người thả ông ấy ra đi. Làm ơn! Ông ấy bị bệnh tim. Cứ đánh như vậy ông ấy sẽ chết mất"
Hắc Long thấy tình hình như vậy cũng vội nói:"Lão đại. Xem ra bọn họ thật sự không biết gì''
Vương Tuấn Khải nhíu mày:"Tôi không tin ông ta không biết con mình ở đâu. Tiếp tục đánh đến khi nào tìm ra Trương Lam và Hồ Điệp mới thôi"
Hai tên thuộc hạ nghe vậy lại tiếp tục đánh Trương Kiếm khiến Vương Nguyên không nhịn được nữa.
Sức lực cậu có hạn, không thể ngăn hai tên cao to lực lưỡng kia nên đứng dậy rồi bước tới và lập tức gián vào mặt Vương Tuấn Khải một cái tát thật mạnh. Đánh xong còn hậm hực mắng:"Đồ khốn kiếp. Anh có phải con người hay không? Tôi đã nói là không biết Lam tỷ ở đâu. Anh không nghe thấy hay sao hả? Rõ ràng anh đang muốn gϊếŧ người"
Cả bọn thuộc hạ của anh phút chốc đóng băng ngay tại chổ chỉ biết nhìn cậu chằm chằm. Cậu là người vừa mới tát Lão đại của bọn họ sao?
Nhận cái tát như trời giáng từ Vương Nguyên thì Vương Tuấn Khải cũng mất 3 giây để định hình. Anh không hiểu sao bản thân lại không đề phòng cái cậu nhóc này, lập tức túm lấy cổ áo cậu, quát lớn:"Cậu dám tát tôi?"
Vương Nguyên gỡ tay anh ra nhưng không được nên đưa tay đấm liên tục vào ngực anh:"Buông ra... đồ khốn. Tôi đánh anh thì sao hả? Đồ gian ác...đồ khốn kiếp...đồ lưu manh..."
Vương Tuấn Khải nghiến răng nén cơn thịnh nộ rồi kéo Vương Nguyên lôi thẳng ra xe. Trước khi đi còn căn dặn Hắc Long không đựợc để Trương Kiếm chết trước khi chưa tìm được Trương Lam.
Vương Nguyên bị ném ra sau xe nên A Tam cũng vội vàng ngồi vào vị trí tài xế của mình
Vương Tuấn Khải vừa an vị thì quát:"Về Nguyệt Thự ngay cho tôi"
Vương Nguyên từ lúc lên xe nào có chịu ngồi yên mà cứ liên tục đánh vào người Vương Tuấn Khải mắng anh kèm la hét:"Đồ khốn...Cho tôi xuống. Tôi phải xem Cậu của tôi thế nào. Đồ gian ác... Ngừng xe...ngừng xe lại cho tôi..."
Vương Tuấn Khải đối với mấy cái đánh như mèo càu của Vương Nguyên thì không hề đau đớn ngược lại vô cùng bực bội vì anh đặc biệt ghét người khác đυ.ng chạm vào cơ thể mình.
Cậu cứ liên tục la hét vùng vẫy cộng thêm lúc nãy bị anh túm cổ áo lôi đi cho nên nút áo cũng rớt đi mấy cái, để lộ cổ, xương quai xanh tinh tế cùng một làn da trắng nõn.
Vương Tuấn Khải áp cậu sát vào cửa kính xe rồi nhìn chằm chằm nơi cổ áo đang mở rộng kia. Giọng đầy sự đe dọa:"Cậu còn dám la hét và đánh tôi nữa thì tôi đảm bảo cậu sẽ thê thảm"
Nghe mấy lời cảnh cáo kia thì Vương Nguyên đẩy anh ra rồi túm cổ áo phông phanh của mình lại, đưa lưng về phía anh và không dám lên tiếng nữa. Tuy là nam nhân nhưng cậu cũng không cho phép người khác nhìn thấy da thịt mình như vậy.
Cuối cùng thì trong xe chính là một khoảng không gian yên lặng đến đáng sợ.