Em Mới Là Người Nắm Giữ Trái Tim Anh [Khải Nguyên]

Chương 8

Chương 8: Tai nạn
Nghe thấy tiếng chuông cửa thì Trương Lam nhanh chóng đi ra mở cửa. Khi nhìn thấy người tìm gặp mình là Hồ Điệp thì cô liền có dự cảm chẳng lành.

Mỉm cười hỏi:"Cậu tìm tớ sao?"

Hồ Điệp cũng cười nói:"Sáng nay mình có hẹn với cậu, cậu quên rồi sao? Mình đợi cậu cả buổi sáng"

Trương Lam đưa tay xoa xoa thái dương:"Mình nhớ chứ. Nhưng mình thấy không khỏe nên không đi được. Định gọi báo cho cậu thì cậu đã đến đây rồi"

Hồ Điệp nghe xong thì đưa chiếcbo6ng tai ngọc trai ra và nói:"Có cái này... cậu xem đi"

Trương Lam nhìn thấy trong tay Hồ Điệp là một chiếc bông tai của mình thì sắc mặt bỗng thay đổi nhưng sau đó liền nhanh chóng lấy lại bĩnh tĩnh, vui mừng cầm lấy chiếc bông tai kia và nói:"Cậu tìm thấy ở đâu vậy? Tớ đánh rơi lâu rồi mà tìm mãi không thấy"

Hồ Điệp đáp:"Ở trước phòng ngủ nhà mình"

Trương Lam cười nói:"Vậy chắc là lần trước mình vô ý đánh rơi. Mình thật hậu đậu quá..."

Hồ Điệp rất mong lời bạn mình nói là thật nhưng vẫn nói:"Tiểu Lam. Bọn mình là bạn bè thân thiết nhiều năm của nhau. Cậu không có gì giấu mình chuyện gì chứ?"

Trương Lam ngơ ngác:"Cậu sao vậy? Không lẽ cậu nghĩ mình lẽn vào nhà cậu để trộm đồ?"

Hồ Điệp lắc đầu:"Không. Mình biết cậu không phải người như vậy"

Trương Lam mỉm cười:"Cảm ơn cậu đã tin mình"

Hồ Điệp nói tiếp:"Mình chỉ muốn nói là nếu có chuyện gì khuất mắt thì hãy nói thẳng với mình. Mình sẵn sàng đáp ứng cậu. Mình không muốn chuyện ngoài ý muốn xảy ra với cậu"

Nói xong Hồ Điệp cũng rời đi và gọi điện ngay cho Trịnh Khải

Hắn lập tức hỏi:"Chuyện thế nào?"

Cô đáp:"Em đã thăm dò nhưng cô ấy tỏ vẻ không biết gì"

Hắn nói:"Ngày mai hẹn cô ấy gặp riêng em. Nói rõ ràng dứt khoác đi, không thể kéo dài thêm"

Cô đáp:" Dạ em biết"

Trương Lam cảm thấy hoang mang. Hồ Điệp nói vậy là có ý gì? Chuyện ngoài ý muốn xảy ra? Chẳng lẽ bọn họ muốn gϊếŧ người diệt khẩu? Một cảm giác  chẳng lành kéo đến khiến cô chợt rung sợ.

Cô định đi tìm Vương Tuấn Khải nhưng vừa mở cửa đã phát hiện có hai tên lạ mặt đang theo dõi mình nên vội vàng đóng cửa lại. Họ thật sự muốn ra tay gϊếŧ cô?

Đầu óc cô bắt đầu trống rỗng rồi chợt nghĩ ra đến việc phải gửi ngay bằng chứng cho Vương Tuấn Khải. Cho dù cô có chết thì cũng phải vạch trần tội ác của bọn họ. Nhưng làm sao gửi ra ngoài bây giờ?

Nhanh chóng sao chép bằng chứng sang một cái USB nữa rồi cho USB vào hai túi hồ sơ. Một túi được gửi đến Vương thị - người nhận là Vương Tuấn Khải. Còn một túi thì gửi đến cô nhi viện Từ Tâm- người nhận là Vương Nguyên. Và trong túi hồ sơ của Vương Nguyên còn kèm theo một bức thư.

Vương Nguyên lúc này đang làm thêm ở tiệm thức ăn nhanh thì nhận được điện thoại của khách hàng:"Mang cho tôi một phần cơm trưa đến khu nhà City House. Số nhà 118"

Cậu cảm thấy giọng nói rất quen nên hỏi:"Lam tỷ phải không ạ?"

Trương Lam vội nói:"Đừng hỏi nhiều. Làm việc của mình đi. Còn nữa, giao nhanh một chút. Lúc giao không được tỏ ra quen biết tôi có nghe chưa?"

Cậu đáp:"Dạ. Em biết rồi, em sẽ đến ngay"

Vương Nguyên không dám nói thêm gì rồi nhanh chóng hoàn thành công việc là mang thức ăn đến địa chỉ mà Trương Lam nói.

Cậu vừa bấm chuông được một cái thì đã thấy chị họ của mình ra mở cửa. Định chào hỏi thì nhớ lời cô căn dặn. Cô chính là không muốn thừa nhận một đứa em họ nghèo nàn như cậu, cúi đầu nói:"Dạ. Cơm quý khách gọi đây ạ"

Trương Lam lạnh nhạt và lớn tiếng nói, cô chính là muốn cho hai tên lạ mặt kia nghe thấy:"Tôi để ví ở bên trong. Vào đợi tôi một chút, tôi sẽ thanh toán ngay"

Vương Nguyên vừa bước vào nhà thì Trương Lam liền nhét hai túi hồ sơ vào trong áo khoác của cậu rồi nói:"Lập tức đến công ty chuyển fax nhanh rồi gửi cái này giúp tôi. Phải giao ngay trong ngày hôm nay. Có biết chưa?"

Nói xong nhanh chóng đẩy Vương Nguyên ra khỏi cửa và không cho cậu có cơ hội lên tiếng.

Vương Nguyên vẫn còn mơ hồ chưa rõ chuyện gì thì cửa đã đóng lại một cái ầm rất lớn khiến tim cậu cũng muốn rớt ra ngoài. Cuối cùng đành lẵng lặng đi ra về với tâm tình không mấy vui vẻ vì cậu không nghĩ chị họ lại chán ghét cậu đến mức này.

Trương Lam nhìn qua cửa sổ và thấy Vương Nguyên đã an toàn rời đi mà không bị hai tên lạ mặt kia giữ lại thì thở phào nhẹ nhõm.

Biết trước tỷ lệ cái USB kia đến được tay của Vương Tuấn Khải rất thấp nên Trương Lam đã sao chép thêm một cái nữa. Lúc đầu định giao trực tiếp cho Vương Nguyên để cậu đưa đến cho Vương Tuấn Khải nhưng Hồ Điệp biết Vương Nguyên là em họ cô, chắc chắn họ sẽ nghi ngờ rồi ngăn cản, không chừng còn không tha cho cậu và cha của cô.

Mặc dù không ưa gì Vương Nguyên nhưng cô biết cậu là thật lòng đối xử với cha cô. Nếu cô gặp chuyện thì người duy nhất chăm sóc ông cũng chỉ có mình Vương Nguyên mà thôi. Cho nên đành gián tiếp gửi USB đến cô nhi viện. Vương Nguyên thường xuyên đến đó nên chắc chắn cậu sẽ nhận được nó.

Không nằm ngoài dự đoán của Trương Lam. Sáng hôm sau cô đã bị hai kẻ lạ mặt bắt lên xe và đưa đến một ngọn núi ven thành phố.

Thấy Hồ Điệp và Trịnh Khải đã đến đó và đang đứng chờ mình thì cô biết hôm nay sẽ là ngày cuối cùng cô được hít thở.

Hồ Điệp lúc này là người lên tiếng trước:"Tiểu Lam. Mình cho cậu một cơ hội. Cậu nói đi, cậu có yêu cầu gì để giấu kín chuyện này?"

Trương Lam mỉm cười nhưng gương mặt lại vô cùng lạnh nhạt hỏi:"Mình yêu cầu gì cũng được đáp ứng sao?"

Hồ Điệp gật đầu:"Cậu nói đi. Nếu làm được mình sẽ làm. Cậu muốn bao nhiêu tiền mình sẵn sàng cho cậu. Chỉ cần cậu đứng về phía mình"

Trương Lam khoanh tay trước ngực nhìn người bạn thân của mình và dõng dạc nói:"Mình muốn Vương Tuấn Khải. Muốn làm Vương phu nhân. Cậu có thành toàn cho mình được hay không?"

Hồ Điệp nghe xong câu nói kia thì kinh ngạc nói:"Tiểu Lam. Cậu..."

Trương Lam thản nhiên nói:"Phải. Mình yêu Vương Tuấn Khải. Mình thật sự không hiểu cậu có cái gì hơn mình. Tại sao anh ấy lại chọn cậu mà không phải là mình?"

Hồ Điệp nhíu mày nói:"Thì ra trước giờ cậu làm bạn với mình là có mục đích. Cậu muốn tiếp cận Tuấn Khải?"

Trương Lam thẳng thắn thừa nhận:"Phải. Ngày đầu cậu cho mình gặp anh ấy thì mình đã yêu anh ấy rồi. Sau đó mình muốn cậu cho mình làm thư ký bên cạnh anh ấy để giúp cậu giám sát anh ấy. Thật ra chỉ là ngụy biện. Mình là muốn tiếp cận anh ấy"

Hồ Điệp cười lớn:"Ha ha ha. Thì ra là vậy. Xem ra nếu hôm nay mình gϊếŧ cậu tại chổ này thì cũng không có sai. Coi như gϊếŧ chết tình địch vì ghen tuông"

Trương Lam nói:"Cậu sai rồi. Mình không phải là tình địch của cậu bởi vì cậu chưa bao giờ yêu Vương Tuấn Khải. Cậu chỉ vì tài sản mới ở bên anh ấy. Cậu nɠɵạı ŧìиɧ rồi còn muốn dùng đứa con của người khác để lừa gạt anh ấy nhầm chiếm đoạt Vương thị"

Hồ Điệp mím môi không nói được gì vì những gì người phụ nữ tên Trương Lam nói hoàn toàn là sự thật. Cô cũng từng nghĩ chuyện cô và anh gặp nhau chính là duyên phận. Nhưng kì thực cả hai không hề hợp nhau. Từ tính cách, sở thích cho tới chuyện gối chăn đều không hòa hợp.

Nhưng Vương Tuấn Khải là người có tiền, có địa vị nên làm vợ của anh là điều mà ai cũng ao ước. Hồ Điệp suy cho cùng cũng là một người bình thường thôi. Cô sao có thể từ bỏ một cơ hội có một không có hai như thế được.

Trương Lam nhìn thẳng vào người bạn thân của mình rồi hỏi:"Nếu Vương Tuấn Khải biết hết mọi chuyện thì cậu nghĩ anh ấy sẽ làm thế nào?"

Hồ Điệp mỉm cười nói:"Anh ấy không có cơ hội biết được chuyện đó"

Trương Lam cười nhạt hỏi:"Vậy sao?"

Hồ Điệp đáp:"Bưu kiện cậu gửi đến Vương thị đang ở trong tay mình. Cậu có hay không muốn xem qua?"

Trương Lam biết kết quả sẽ như thế nhưng vẫn không tránh khỏi hậm hực:"Cậu...đúng là người gian xảo lẫn bỉ ổi"

Trịnh Khải lúc này không nhịn được lên tiếng:"Đủ rồi. Kết thúc ở đây đi"

Nói xong hắn cầm súng hướng thẳng ngực trái của Trương Lam rồi bóp cò khiến cô đau đớn hét lên rồi ngã quỵ ngay xuống đất.

Hồ Điệp đột nhiên đoạt lấy cây súng trên tay Trịnh Khải và nói:"Để em..."

Nói rồi bước tới gần Trương Lam rồi chỉa súng thẳng vào đầu cô:"Để mình tiễn cậu một đoạn xem như không phí công tụi mình làm bạn bè bấy lâu nay"

Trương Lam cảm thấy đau đến không thở nỗi, máu cứ chảy ra không ngừng khiến gương mặt cô trắng bệt, tay chân cũng rung rẩy vì cơn đau.

Ngẩng đầu nhìn Hồ Điệp với ánh mắt đầy câm hận và mắng:"Tiện nhân..."

Nói rồi dùng hết sức lực của mình để đứng dậy rồi giữ chặt cánh tay của Hồ Điệp kéo thật nhanh về phía vách núi cách đó chỉ vài bước chân.

Trịnh Khải tất nhiên phát hiện ra sự bất ổn nhưng hắn chưa kịp làm gì thì cả hai người đã cùng nhau rơi xuống vực sâu. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến hắn không thể tin được, vừa rồi ngay trước mắt hắn vẫn còn có hai người, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt. Chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù thổi bên tay khiến sống lưng hắn lạnh lẽo.

Hắn đột nhiên cảm thấy rung sợ rồi cứ thế nhanh chóng lái xe rời khỏi hiện trường. Xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.