Em Mới Là Người Nắm Giữ Trái Tim Anh [Khải Nguyên]

Chương 10

Chương 10: Nguyệt Thự
Vương Nguyên nhìn qua kính xe thấy con đường đã vắng bóng người qua lại nên nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn 11 giờ đêm thì tự hỏi không biết Trương Kiếm bây giờ ra sao?

Lúc nãy nghe tên khốn bên cạnh nói sẽ không để Ông chết khi chưa tìm đuợc chị họ nên Vương Nguyên cũng yên tâm một phần nào. Nhưng hiện tại cậu không biết mình đang bị đưa đi đâu. Đây mới là vấn đề khiến cậu lo lắng lúc này.

Xe bắt đầu tăng tốc leo lên con dốc. Bọn họ muốn đưa cậu lên núi sao? Chẳng lẽ muốn gϊếŧ cậu? Nghĩ đến đây Vương Nguyên cảm thấy không khí lạnh lẽo bắt đầu lan tỏa nên không khỏi rùng mình một cái.

Liếc nhìn Vương Tuấn Khải thăm dò:"Các người đưa tôi lên núi làm gì?"

Vương Tuấn Khải không trả lời nên Vương Nguyên nghi hoặc hỏi:"Gϊếŧ người diệt khẩu?"

Vương Tuấn Khải nghe xong thì hướng mắt nhìn về phía cậu. Nhàn nhạt hỏi:"Cậu sợ chết?"

Vương Nguyên trả lời:"Gϊếŧ tôi cũng được nhưng anh phải thả Cậu của tôi ra trước đã"

Vương Tuấn Khải nhếch môi:"Cậu có tư cách gì để ra điều kiện với tôi?"

Vương Nguyên định đáp trả anh thì xe bắt đầu dừng lại trước một tòa lâu đài rộng lớn. Phía bên trái cổng có thể nhìn thấy hai chữ Nguyệt Thự thật lớn được làm sáng bằng đèn led màu lam.

Chiếc xe được tia hồng ngoại quét qua một lượt thì cánh cửa tự động được mở ra. Một người đàn ông cao lớn mặc vest đen tiến lại cúi chào rồi mới đưa tay mở cửa xe.

Vương Tuấn Khải bước xuống xe và không thèm để ý đến Vương Nguyên còn cậu thì lo sợ nên không dám nhút nhích.

Anh nhíu mày xoay người lại nhìn cậu:"Không muốn tự đi?"

Vương Nguyên sợ hãi nhưng cũng đành xuống xe rồi cất bước đi theo phía sau anh. Vào tận hang cọp thì cũng bị bắt vào rồi. Cùng lắm thì chết oan uổng một chút thôi.

Nguyệt Thự nằm trên đỉnh của một ngọn núi cách biệt khu đô thị sầm uất. Cả ngọn núi này thuộc quyền sở hữu của Vương Gia.

Bên trong Nguyệt Thự chia làm 3 khu cách biệt. Khu nhà chính là nơi ở của Vương Tuấn Khải. Ngoài vệ sĩ, người giúp việc thì chỉ có cấp cao ở One Kinght mới được xuất hiện ở đây.

Khu A nằm bên phải khu nhà chính và là nơi ở của Dịch Dương Thiên Tỉ, Lưu Chí Hoành cùng với Hắc Long, Hoàng Long, Bạch Long.

Khu B nằm bên trái khu nhà chính và là nơi hội họp của các thành viên ở One Kinght khi nhận nhiệm vụ.

Vương Nguyên theo sau Vương Tuấn Khải và tiến vào Khu nhà chính.

Dịch Dương Thiên Tỉ cùng Lưu Chí Hoành nhìn thấy người lạ xuất hiện tại khu cấm kỵ thì mắt đặt hết lên người Vương Nguyên.

Dịch Dương Thiên Tỉ lên tiếng hỏi:"Cậu ta là ai vậy?"

Vương Tuấn Khải đáp:"Con tin và cũng là con nợ''

Chí Hoành liền đứng dậy, chạy tới đứng cạnh Vương Nguyên rồi đưa tay xoa xoa hai gò má của cậu:"Ây da. Tuấn Khải à! Anh cũng thật là cao tay nhỉ? Bắt một tiểu mỹ nhân về làm con tin sao?"

Vương Nguyên nhíu mày gỡ tay Chí Hoành ra khỏi mặt mình:"Mỹ nhân cái quỷ gì? Tôi đây là nam nhân. Còn nữa, tôi là bị bắt về đây. Tôi cũng chẳng nợ nần gì anh ta cả''

Chí Hoành cười hì hì không nói gì rồi ngồi xuống bên cạnh Thiên Tỉ, muốn xem trò vui.

Thiên Tỉ với sắc mặt đen thui, nhéo cái eo nhỏ của Chí Hoành:"Em đó. Ngồi yên một chút đi''

Chí Hoành xoa xoa cái eo của mình:" Ây da. Không phải anh lại tự mình ăn giấm chứ hả?''

Vương Tuấn Khải vắt chéo chân ngồi xuống ghế salon rồi lạnh giọng hỏi:"Trương Lam tham ô công quỹ ôm tiền bỏ trốn. Còn liên quan đến vụ mất tích của vợ chưa cưới của tôi. Cậu nói xem. Món nợ này có phải nên tìm Trương Kiếm đòi hay không?"

Vương Nguyên nghe vậy thì sắc mặt tái nhợt. Giọng cũng yếu ớt đi mấy phần:"Không. Đừng tìm ông ấy. Tôi trả... Tôi sẽ trả mà"

Vương Tuấn Khải đứng đậy đưa tay bóp chặt xương hàm của Vương Nguyên:"Cậu trả? Cậu có khả năng chi trả sao? Bằng cách nào? Trả trong bao lâu? Tôi e là cả đời này cậu cũng không trả hết"

Vương Nguyên nghe xong thì cứng họng:"Tôi...tôi..."

Vương Tuấn Khải đột ngột buông tay làm cậu loạng choạng ngã xuống sàn. Chí Hoành thấy vậy vội chạy lại đỡ cậu đứng dậy rồi liếc Vương Tuấn Khải một cái. Giọng hờn trách:" Tuấn Khải à! Anh đúng là cái đồ chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả''

Vương Tuấn Khải nhìn Chí Hoành mỉa mai:"Bớt nói một chút đi. Bản thân cậu còn lo chưa xong lại đi lo chuyện người khác"

Chí Hoành nhìn sang Thiên Tỉ giọng làm nũng:"Thiên Tỉ. Anh xem anh ấy bắt nạt em"

Thiên Tỉ thở dài đứng dậy:"Chuyện của Tuấn Khải cứ để cậu ấy giải quyết. Em còn không buông cậu nhóc kia ra thì anh nghĩ một tuần sau em không cần xuống giường nữa đâu"

Chí Hoành vội buông tay Vương Nguyên ra rồi hờn dỗi:"Anh cũng thích ăn giấm chua nhỉ? Anh xem cậu ấy yếu đuối như vậy. Sẽ bị bắt nạt á"

Vương Tuấn Khải vừa uống một ngụm trà nhưng nghe Chí Hoành nói thế thì thật muốn phun ra ngay.

Anh nhìn Vương Nguyên nghiến răng nghiến lợi:"Cái con người này yếu đuối sao? Dễ bị bắt nạt sao? Cậu chẳng phải vừa rồi đã tát tôi một cái đau thấu trời xanh hay sao? Giờ tỏ vẻ yếu đuối cho ai xem hả?"

Vương Nguyên cúi mặt nhỏ giọng không nói nên lời :" Tôi...tôi...tôi...''

Chí Hoành nghe vậy thì cười ha hả:"Thiên Tỉ! Anh có nghe thấy không? Tuấn Khải... Anh ấy cũng có ngày bị người ta tát đấy. Hahaha..."

Vương Tuấn Khải tức giận quát Chí Hoành:"Im miệng"

Thiên Tỉ cũng ngưng cười rồi nhìn anh hỏi:"Cậu định xử lý cậu ấy thế nào?"

Vương Tuấn Khải liếc Vương Nguyên một cái rồi nói:"Cậu ta sẽ ở lại đây làm công trả nợ đến khi tìm ra được Trương Lam. Tôi không tin cô ta như cơn gió mà biến mất nhanh như vậy''.

Chí Hoành vỗ nhẹ lên vai Vương Nguyên:"Cậu không phải dạng tầm thường nha. Bây giờ cứ tạm thời ở lại đây đi. Tôi sẽ bảo vệ cậu''

Vương Nguyên nghe thấy thế thì gật gật đầu. Mặc dù chẳng rõ đối phương là ai nhưng ít ra cũng có chút thân thiện từ cái nhìn đầu tiên.

Thiên Tỉ thấy mùi giấm chua càng ngày càng nồng nặc nên vội kéo Chí Hoành rời đi, không cho ở lại tiếp cận Vương Nguyên nữa.

Trong phòng khách lúc này chỉ còn có hai người.

Vương Tuấn Khải gọi người giúp việc mang túi đá ra thì Vương Nguyên nhanh tay biết bản thân nên làm gì. Bước tới cầm lấy túi đá rồi chườm lên má của Vương Tuấn Khải coi như thay lời tạ tội.

Thấy mặt anh đỏ một mảng thì cậu cũng hơi cả kinh vì không ngờ mình tát mạnh đến như vậy.

Vương Tuấn Khải rất muốn tự tay mình làm nhưng cậu đã chủ động như thế nên cứ coi như là biết ăn năn hối cải đi. Hơn nữa, kì lạ là bản thân cũng không có bài xích hành động này của cậu.

Sau khi được người giúp việc đưa lên một căn phòng nhỏ thì Vương Nguyên rất hiểu chuyện mà nói cảm ơn rồi nhanh chóng đóng cửa lại và ngã ngay xuống giường. Cả ngày hôm nay cậu thật sự mệt mỏi quá rồi nên vừa nằm thì đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Vương Nguyên giật mình thức giấc nhìn xung quanh phát hiện đây không phải là phòng cậu nghĩa là mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm qua điều là thật. Lúc này cậu chỉ ước gì tất cả chỉ là một giấc mơ, sau khi ngủ dậy thì cơn ác mộng sẽ kết thúc.

Đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng gõ cửa nên nhanh chóng bước xuống giường đi ra mở cửa.

Một người đàn ông trung niên lên tiếng:Chào cậu. Tôi là quản gia ở đây. Tôi họ Phương"

Cậu gật đầu:"Chào bác Phương. Cháu là Vương Nguyên"

Đối phương đặt vào tay cậu mấy bộ đồ rồi nói:" Đây là quần áo Lưu thiếu gia đưa cho cậu"

Cậu lần nữa gật đầu:"Cảm ơn"

Đối phương lại nói:"Còn nữa. Cậu thay quần áo rồi xuống lầu ngay. Tôi sẽ chỉ dẫn công việc cho cậu. Hôm qua cậu chủ đã căn dặn rõ ràng"

Cậu lại tiếp tục gật đầu:" Vâng. Cháu sẽ xuống ngay"

Vương Nguyên tắm rửa vệ sinh cá nhân xong thì chạy nhanh xuống lầu.

Phương quản gia thấy cậu thì ôn nhu nói:" Cậu chủ là người rất nguyên tắc. Nên thời gian luôn phải chính xác. Sáng 7 giờ cậu phải gọi cậu ấy thức dậy. Cậu ấy có hơi gắt ngủ nên cậu chịu khó một chút. Chắc chắn sẽ bị mắng nhưng từ từ sẽ quen thôi. Cậu chủ không ăn sáng nhưng cậu phải chuẩn bị cafe cho cậu ấy. Lúc 8 giờ thì cậu ấy sẽ đến công ty. Trưa 12 giờ cậu phải mang bữa trưa tới cho cậu ấy vì cậu chủ không quen ăn thức ăn ở bên ngoài. Tối 8 giờ thì cậu ấy dùng cơm tối. Sau đó là thời gian cậu ấy ở thư phòng, chú ý là không ai được làm phiền"

Vương Nguyên nghe xong gật đầu thì Phương quản gia nói tiếp:"Việc dọn dẹp nhà cửa cũng như nấu nướng đã có người khác làm. Ngoài những thời gian tôi nói ra thì cậu có thể làm việc riêng của mình. Nhưng không được phép ra khỏi Nguyệt Thự nửa bước. Cậu đã hiểu hết chưa?"

Vương Nguyên lại gật đầu:"Dạ. Đã hiểu rồi ạ''

Phương quản gia nhìn đồng hồ rồi nói:"Đi theo tôi. Tôi chỉ đường đến phòng cậu chủ cho cậu''

Vương Nguyên gật gù đi theo quản gia, vừa đi vừa cố quan sát để nhớ hết phương hướng. Căn nhà này thật sự quá lớn nên cậu không dám chắc mình sẽ không bị lạc.

Đứng trước cửa một căn phòng ở tầng 2 thì quản gia lên tiếng:"Đây là phòng ngủ của cậu chủ. Bên cạnh là thư phòng. Cả hai phòng đều không được tự ý vào. Giờ thì cậu vào gọi cậu chủ dậy đi. Chúc cậu may mắn"

Vương Nguyên nghe câu chúc của quản gia xong thì thật sự cảm thấy có cả một cái núi vừa đè lên lưng mình. Quản gia nói anh gắt ngủ. Trời ơi! Anh sẽ mắng, thậm chí sẽ đánh cậu sao?

Nhớ tới việc hôm qua cậu tát anh một cái. Hôm nay anh sẽ không vì vậy mà hành hung cậu chứ? Nghĩ thôi cũng khiến Vương Nguyên cảm thấy sợ gợn tóc gáy rồi.

Vương Nguyên đứng bất động không dám nhúc nhích một lúc thì thở dài. Nếu trễ giờ không chừng hậu quả sẽ đáng sợ hơn nên đưa tay lên gõ cửa hai cái "cộc...cộc..."

Bên trong im lặng nên cậu lại gõ thêm 3 cái nữa "cộc...cộc...cộc..." và bên trong vẫn duy trì trạng thái im lặng.

Một trong hai tên vệ sĩ đang gác cửa thấy vậy lên tiếng:"Cửa không có khóa. Cậu phải vào trong"

Tay Vương Nguyên rung lên, nắm lấy chốt cửa vừa định mở thì tên vệ sĩ còn lại nói:"Bảo trọng''

Vương Nguyên nghe xong sợ đến mức muốn bỏ chạy luôn cho rồi. Trời ơi! Đây là cánh cửa mở ra địa ngục sao? Bên trong có ác quỷ đang chờ cậu?

Nuốt một ngụm nước bọt rồi hít một hơi mới quyết định mở cửa ra và tiến vào. Quả nhiên Vương Tuấn Khải vẫn còn đang ngủ say sưa.

Vương Nguyên bước đến bên giường nhỏ giọng gọi anh 5 lần rồi lại gọi thêm 6 lần:" Cậu chủ. Thức dậy á..."

Người trên giường vẫn không động tĩnh làm Cậu thật sự mất hết kiên nhẫn nên đưa tay nắm cái chăn giật mạnh rồi ném xuống đất. Ôi trời ơi! Anh không có mặc quần áo.

Cậu cả kinh hét lớn:"Á..."

Vương Tuấn Khải bị tiếng hét như long trời lở đất kia làm cho thức tỉnh ngồi dậy. Lúc này toàn thân lạnh cóng vì chăn chẳng còn nên hướng cậu quát:"Cậu la hét cái gì vậy hả?''

Vương Nguyên lấp ba lấp bấp nói:"Tôi...tôi đã gọi anh dậy rồi. Tôi xin phép ra ngoài"

Nói xong 3 chân 4 cẵng định chạy ra cửa nhưng chưa được 3 bước thì đã bị anh gọi lại:"Cậu chưa chuẩn bị nước tắm cho tôi còn muốn đi đâu?"

Vương Nguyên đóng băng tại chổ và rất muốn chửi:"Anh là con nít lên 3 tuổi hay sao? Còn không thể tự mình tắm?''

Nhưng lúc này cậu không thể mắng anh được. Cậu cần phải làm anh vừa lòng thì mới có thể biết tin tức về Trương Kiếm.

Vương Nguyên vào phòng tắm mở nước lạnh sau đó lại mở nước nóng vào bồn. Đến khi thử nhiệt độ thấy vừa phải thì mới đi ra ngoài gọi anh vào.

Anh vẫn không mặc gì rồi thản nhiên đi ngang qua cậu và bước vào phòng tắm còn cậu thì nhanh chân thoát khỏi căn phòng địa ngục này.

Một lúc sau thấy anh từ trên lầu đi xuống thì cậu cũng vào bếp mang cho anh một tách cafe.

Anh ngồi xuống vừa uống cafe vừa đọc báo còn cậu thì đứng phía sau lưng anh như một người hầu đúng chuẩn mực.

Đúng 8h thì anh đứng dậy nhìn cậu và cậu cũng nhìn anh vì không hiểu anh muốn cái gì.

Quản gia thấy vậy bước đến nói nhỏ vào tai cậu:"Áo vest của cậu chủ"

Vương Nguyên hiểu ra nên bước đến lấy áo vest, giúp anh mặc vào. Thấy anh rời khỏi nhà đến công ty thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Quản gia vỗ vỗ vai cậu:"Xem ra cậu đã rất may mắn rồi. Lúc trước từng có người gọi cậu chủ thức dậy không thành còn bị một cước bay xa và phải nằm viện vì gãy 5 cái xương sườn đấy. Từ từ sẽ quen thôi. Giờ cậu đi ăn sáng đi"

Sau khi ăn xong thì ai làm việc nấy còn riêng Vương Nguyên thì quay trở về phòng của mình mà than thở:"Làm sao thoát khỏi cái nơi quái quỷ này bây giờ?"

Nhìn lên trần nhà rồi thở dài hết lần này tới lần khác. Cuối cùng vẫn là lựa chọn cách an ổn để vẹn cả đôi đường sẽ tốt hơn là manh động khiến bản thân lẫn Trương Kiếm gặp nguy hiểm.