Chương 11: Băng lãnh khẽ mỉm cười
Vương Nguyên ngồi trong phòng một lúc thì sinh ra buồn chán lẫn nôn nóng, nhìn ra cửa sổ thấy vệ sĩ lượn qua lượn lại ngoài vườn thì có cảm giác mình giống như đang ở tù vậy. Cuối cùng quyết định đi xuống dưới lầu xem có giúp được việc gì cho mọi người hay không Phương quản gia thấy cậu đi xuống thì liền hỏi:"Cậu cần gì sao?"
Vương Nguyên đáp lời:"Dạ không. Cháu chẳng biết phải làm gì cả. Có việc gì cần cháu giúp không ạ?"
Quản gia nhìn cậu nói:"Công việc của mỗi người đã được phân công xong. Nếu cậu chán có thể ra vườn đi dạo"
Vương Nguyên gật đầu rồi đi ra vườn. Ngoài vườn không khí thật thoải mái khác hẳn với căn phòng ngột ngạt kia nên tâm tình cậu cũng nhẹ đi đôi chút. Thở ra một hơi rồi ngồi xuống xích đu nhẹ nhàng đong đưa.
Bên khu A
Chí Hoành nắm lấy cánh tay Thiên Tỉ lắc qua lắc lại. Giọng nỉ non:"Thiên Tỉ...cho em đi đi mà. Em chỉ muốn qua xem cậu ấy thế nào rồi"
Thiên Tỉ gỡ tay Chí Hoành ra. Nhíu nhíu mày:" Em thích cậu ấy?"
Chí Hoành bĩu môi nói:"Ây da. Người ta thật sự thích á. Nhưng không phải như anh nghĩ đâu. Cậu ấy thật sự đáng iu nha"
Thiên Tỉ hỏi tiếp:"Thích cậu ta hơn cả anh?"
Chí Hoành hừ lạnh rồi đánh một cái vào ngực Thiên Tỉ:"Anh đó. Suốt ngày cứ thích tự mình ăn giấm chua. Anh nghĩ sao lại ghen với cậu ấy. Nhìn sơ qua là biết ngay một tiểu mỹ thụ rồi. Em chỉ là xem cậu ấy như một người bạn mà thôi. Anh nói xem ở đây ngoài bọn người Hắc Long ra thì em chẳng có ai để nói chuyện cả"
Thiên Tỉ cúi đầu cắn lên vành tai của Chí Hoành:"Tốt nhất là như vậy. Nếu không anh chắc chắn sẽ ăn em đến không còn xương''
Chí Hoành bĩu môi véo vào eo người đàn ông vừa cắn mình. Hậm hực:" Em từ lâu đã không còn xương nữa rồi"
Thiên Tỉ nghe thấy thế thì bật cười:"Giận rồi à?"
Chí Hoành xoay mặt chổ khác tỏ vẻ đang hờn dỗi nhưng kì thực chỉ là một chút trêu trò mà thôi.
Thiên Tỉ thấy vậy nói:"Được rồi. Em có thể qua thăm cậu ấy nhưng đừng làm Tuấn Khải nổi điên lên đó"
Chí Hoành cười hì hì:"Anh yên tâm đi. Anh ấy giờ này đảm bảo không có nhà"
Nói xong hôn "chụt" lên má Thiên Tỉ rồi chạy vèo đi tìm Vương Nguyên.
Vương Nguyên định đi vào nhà thì nhìn thấy Chí Hoành đến.
Chí Hoành mở lời trước:"Cậu thế nào rồi? Tuấn Khải không làm khó cậu chứ?"
Cậu đáp:"Tôi không sao. Cảm ơn anh vì mấy bộ đồ"
Chí Hoành cẩn thận quan sát cậu, thật sự trông rất thiện cảm, nhẹ giọng:"Gọi tôi là Chí Hoành được rồi"
Cậu cũng có thiện cảm với người đối diện nên gật đầu:"Được. Tôi tên là Vương Nguyên"
Chí Hoành cười nói:"Tôi gọi cậu là Nguyên Nguyên nhé"
Cậu nhàn nhạt đáp:"Tùy cậu"
Chí Hoành không muốn can thiệp quá nhiều tới chuyện của anh nhưng vẫn lên tiếng:"Có cần tôi giúp gì không? Mấy bộ đồ kia là của tôi đưa cậu mặc tạm thôi. Tôi sẽ giúp cậu mua vài bộ khác nha"
Cậu thở dài:"Bây giờ tôi không muốn gì ngoài việc rời khỏi đây"
Thấy cậu ảo não thì Chí Hoành nói:" Ây da. Chuyện này tôi không thể giúp á. Nếu Tuấn Khải không lên tiếng thì con kiến cũng khó bò ra được khỏi đây. Cậu xem, xung quanh đây có cả trăm vệ sĩ. Cậu cũng đừng mong bỏ trốn làm gì vì chỉ phí công vô ích mà thôi"
Cậu cúi mặt:"Tôi biết. Tôi cũng không có ý bỏ trốn vì người nhà vẫn còn nằm trong tay tên khốn kia"
Chí Hoành nói:"Cậu cũng đừng quá lo lắng. Chỉ cần tìm được chị họ cậu thì cậu sẽ được thả ra thôi. Tuấn Khải không phải loại người không nói lý lẽ. Với lại chuyện này không liên quan đến cậu. Cậu chỉ tạm thời bị giam lỏng ở đây thôi"
Cậu phân bua:"Nhưng thật sự tôi và cậu của tôi không biết tỷ tỷ đang ở đâu. Chúng tôi cũng không biết gì về việc tỷ ấy tham ô công quỹ cả"
Chí Hoành nói:"Chuyện đó Tuấn Khải sẽ cho người điều tra. Chuyện anh ấy quan tâm không phải vấn đề đó, tiền bạc không phải thứ khiến anh ấy tức giận. Anh ấy sinh khí là vì chị của cậu liên quan tới việc vợ chưa cưới của anh ấy mất tích và hơn hết là cô ấy đang mang thai. Cho nên vấn đề cậu cần làm hiện tại là hãy kiên nhẫn chờ đợi"
Vương Nguyên khẽ thở dài:"Tôi sẽ cố gắng"
Chí Hoành vỗ vai cậu:"Sau này nếu buồn có thể sang bên khu A tìm tôi. Tôi sống ở đó"
Cậu gật đầu:"Được. Cảm ơn. Hôm khác nói tiếp nha vì giờ tôi phải mang cơm đến cho tên khốn kia rồi"
Chí Hoành nhẹ giọng:"Cậu tốt nhất nên thay đổi cách xưng hô nếu không thì...sẽ thê thảm lắm. Hai chữ "tên khốn" nên nuốt vào bụng đi. Chỉ có thể thầm nguyền rủa chứ không thể nói ra"
Vương Nguyên gật gù tiếp nhận lời nhắc nhở của Chí Hoành rồi đi vào nhà. Đúng là không nên mắng người ngay trong địa bàn của người ta.
Phương quản gia đưa một hộp cơm có 5 ngăn cho cậu và không quên căn dặn:"Tài xế sẽ đưa cậu đến Vương Thị. Sau khi cậu chủ ăn xong thì cậu có thể đi về"
Vương Nguyên gật đầu:"Dạ cháu biết rồi''
Đây là lần thứ hai cậu đặt chân đến Vương thị nên cũng không quá bỡ ngỡ như lần đầu.
Vương Nguyên vào gặp tiếp tân rồi được hướng dẫn đi thang máy lên phòng Chủ tịch ở tầng trên cùng.
Gõ cửa phòng ba cái và nghe bên trong phát ra tiếng "vào đi" thì Vương Nguyên mới mở cửa bước vào.
Vương Tuấn Khải không thèm ngẩn đầu lên nên Vương Nguyên bĩu môi rồi để hộp giữ nhiệt lên bàn. Trong lòng thầm mắng:"Làm chủ thì giỏi lắm sao? Khinh người quá đáng"
Sau khi dọn hết đồ ăn ra thì cậu mới hướng anh và nói:"Cậu chủ. Mời dùng cơm"
Vương Tuấn Khải lúc này mới đứng dậy bước tới và ngồi xuống ghế sofa bắt đầu ăn trưa còn cậu thì đứng sang một bên yên lặng chờ đợi.
Anh ăn được một miếng thì đột nhiên lên tiếng:"Ngồi xuống"
Vương Nguyên nhanh chóng trả lời:"Tôi đã ăn rồi''
Anh lạnh lùng nói:"Tôi có bảo cậu ngồi xuống để ăn sao?"
Cậu ngơ ngác nhìn anh không hiểu anh đang muốn làm gì. Không ăn cơm thì ngồi xuống làm chi? Coi anh ăn chắc?
Vương Tuấn Khải hất cằm về phía đĩa rau xào thập cẩm và nói:"Tôi không ăn đậu đỏ. Nhặt ra hết cho tôi"
Nghe câu nói vừa rồi thì đầu cậu kêu ong ong và thật sự muốn mắng người nhưng bề ngoài vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống cầm đũa lên rồi gấp từng hạt, từng hạt, từng hạt đậu đỏ bỏ qua một bên. Miệng không ngừng lẩm bẩm:"Không ăn thì bảo đầu bếp đừng có bỏ vào"
Anh nhìn cậu hỏi:"Có ý kiến?"
Vương Nguyên nhìn anh không thành thật nói:"Tôi nào dám"
Vương Tuấn Khải gật đầu:"Biết vậy thì tốt"
Thế là buổi trưa hôm đó có một người thong dong vui vẻ ngồi ăn cơm còn một người thì mặt mày cau có không tình nguyện gấp từng hạt đậu đỏ.
Cả hai cứ duy trì trạng thái người ăn, người gấp cho tới khi Vương Tuấn Khải buông đũa.
Vương Nguyên âm thầm thở phào rồi bắt tay vào việc thu dọn tàn cuộc cho vào túi.
Vương Tuấn Khải quay lại bàn làm việc và nói:"Pha cho tôi một tách cafe''
Vương Nguyên liếc anh một cái rồi cũng làm theo. Cậu là con nợ nên không được phép có ý kiến.
Khi tách cafe đặt trước mặt mình thì anh nói:"Cậu có thể về"
Vương Nguyên lúc này mới nhỏ giọng:" Cậu chủ. Có chuyện này...tôi muốn đến thăm cậu của tôi. Anh có thể..."
Vương Nguyên còn chưa nói hết câu thì đã bị anh cắt ngang:"Không được"
Cậu lại nhỏ giọng thương lượng:"Tôi đảm bảo với anh tôi sẽ không bỏ trốn. Tôi chỉ muốn thăm ông ấy một lát"
Anh đột nhiên đứng dậy, cúi đầu kề sát mặt mình vào mặt cậu:"Cậu có bản lĩnh trốn sao?''
Lúc này mặt hai người cách nhau chỉ chừng 5cm nên ngay cả hơi thở của đối phương cũng có thể cảm nhận rất rõ ràng.
Cảm thấy bầu không khí không hợp lý nên anh vội đứng thẳng người:"Cậu về đi. Ông ấy sẽ không sao. Khi chưa tìm được Trương Lam thì tôi đảm bảo ông ấy sẽ an toàn''
Vương Nguyên nghe vậy thì biết không thể thương lượng với anh nữa nên nói theo một chiều hướng khác:"Tôi muốn về nhà lấy ít đồ"
Anh nhíu mày:"Ở phòng cậu còn thiếu cái gì sao?''
Vương Nguyên biết ngay anh sẽ hỏi như vậy vì quả thật trong phòng của cậu không hề thiếu vật dụng cá nhân nào cả. Thậm chí nó còn mới và sang trọng hơn căn phòng ở nhà Trương Kiếm rất rất nhiều.
Nhưng vẫn thành thật trả lời:"Không có quần áo"
Cuối cùng Vương Tuấn Khải cũng đồng ý cho cậu trở về nhà cũ một chuyến để thu dọn những thứ mà cậu cần vì anh đâu có bao nuôi cậu. Sao phải mua quần áo mới cho cậu chứ?
Vương Nguyên tranh thủ thu dọn một ít quần áo và tài liệu học tập cần thiết rồi nhanh chóng quay về Nguyệt Thự.
Sau khi giao hộp giữ thức ăn cho người giúp việc thì trở về phòng thu dọn quần áo cho vào tủ. Tài liệu học tập cũng được cậu sắp xếp gọn gàng trên một chiếc bàn ở cạnh cửa sổ.
Cậu đang tham khảo một số sách chuyên ngành thì có người gõ cửa.
Phương quản gia cố ý nhắc nhở cậu là chuẩn bị nước tắm cho Vương Tuấn Khải vì anh sắp về rồi.
Nghe vậy Vương Nguyên tranh thủ cái tên đáng ghét kia còn chưa về thì nhanh chân chạy vèo tới phòng anh để chuẩn bị sẵn nước ấm. Cứ xem như là tránh được lúc nào hay lúc ấy. Nào ngờ cậu vừa mới xoay lưng lại thì đã thấy anh đứng ở ngay trước mặt.
Vương Nguyên bị làm cho giật mình đến hét lên:"A..."
Cứ theo phản xạ tự nhiên mà lùi về phía sau một bước và thế là ngã nhào luôn vào bồn tắm.
Bị ngã đột ngột khiến Vương Nguyên chật vật loay hoay đứng dậy mà không hề biết hình ảnh của mình lúc này câu nhân đến mức nào.
Áo sơ mi ướt nhem dính sát vào da thịt làm tôn lên dáng vóc thanh mảnh vốn có, đầu tóc có chút loạn, nước trên tóc còn nhỏ từng giọt từng giọt xuống mặt, xuống cổ rồi xương quai xanh đang lấp ló sau lớp áo kia, nhìn rất phong tình.
Vương Tuấn Khải nhíu mày rõ rệt rồi gằng giọng:"Cậu làm cái quái gì vậy hả?''
Vương Nguyên vội vàng bước ra khỏi bồn tắm, thanh minh:"Quản gia nói tôi chuẩn bị nước cho anh tắm"
Anh hỏi:"Vậy tại sao gặp tôi thì cậu lại hét lên?"
Vương Nguyên đáp:"Tại vì anh vào mà không báo trước khiến tôi giật mình"
Anh cảm thấy buồn cười nhưng vẫn nghiêm mặt hỏi:"Tôi vào phòng mình cũng cần phải xin phép cậu hay sao?"
Vương Nguyên hắc xì một cái rồi nói:"Tôi không có ý đó"
Nói rồi bước ra khỏi phòng tắm rồi mới nói tiếp:"Tôi xin phép ra ngoài"
Nhìn thấy cậu như con mèo nhỏ bị ướt sũng thì anh lạnh lùng ném cho cậu một cái khăn rồi mới đi vào phòng tắm đóng cửa lại.
Vương Nguyên bĩu môi nhìn cánh cửa vừa đóng lại kia. Vừa lau tóc vừa lầm bầm:"Anh là ma quỷ hay sao mà đi không có tiếng động? Đúng là đồ đáng ghét mà"
Nói rồi quay về phòng mình thay quần áo mà không biết người bên trong đang khẽ mỉm cười. Cũng không hiểu sao hôm nay tâm tình anh lại tốt như thế?
Kì thực Vương Tuấn Khải không hề kén chọn thức ăn vì đầu bếp ở Vương gia được đào tạo chuyên nghiệp theo tiêu chuẩn 6 sao, hơn nữa bọn họ đã làm việc có thâm niên nên sao có thể không biết anh không thích ăn đậu đỏ mà cho vào thực đơn.
Chỉ là khi thấy cậu đứng một bên nhàn rỗi, thỉnh thoảng còn dám liếc nhìn anh, miệng không lầm bằm ra tiếng nhưng thỉnh thoảng cứ mím môi, bĩu môi. Anh sao có thể không phát hiện ra, cho nên nảy sinh ý định muốn trêu chọc cậu một chút. Không ngờ cảm giác ấy cũng không tệ, bữa cơm trưa hôm nay đặc biệt hợp khẩu vị.
Giờ cơm tối Vương Nguyên giúp mọi người dọn thức ăn ra bàn và quay qua nói với quản gia chuyện Vương Tuấn Khải bắt cậu nhặt đậu đỏ. Còn nhắc ông sau này đừng cho đậu đỏ vào thức ăn nữa nhưng Quản gia nghe xong chỉ khẽ cười rồi gật đầu mà không nói gì.
Sau bữa tối là thời gian Vương Tuấn Khải ở thư phòng nên không ai được phép quấy rầy.
Vương Nguyên pha cho anh một tách cafe rồi nhanh chân bước ra ngoài và thở phào nhẹ nhõm rằng cuối cùng cũng qua hết một ngày. Cậu cảm giác ngày hôm nay thật sự dài như một thế kỷ vậy.