Em Mới Là Người Nắm Giữ Trái Tim Anh [Khải Nguyên]

Chương 12

Chương 12: Lời đồn
Sáng hôm sau Vương Nguyên vẫn đúng giờ đánh thức Vương Tuấn Khải.

Nhớ tới cái hình ảnh trần trụi của anh ngày hôm qua thì mặt cậu lập tức đỏ bừng. Mặc dù cùng là nam nhân nhưng cậu là người có quan niệm sống khá truyền thống, huống hồ cậu cũng chưa thấy qua thân thể ai khác ngoài thân thể mình.

Quay mặt qua chổ khác rồi đưa tay giật mạnh cái chăn ra. Nếu như anh vẫn không mặc gì như ngày hôm qua thì cậu cũng không có nhìn thấy gì cả.

Nhưng không ngờ sự việc lại không thuận lợi như cậu nghĩ...vì lúc cậu mở cửa phòng thì anh đã thức dậy rồi.

Nhớ tới cái giọng hét đinh tai nhức óc của cậu ngày hôm qua thật là làm cho anh ám ảnh nên quyết định bỏ chăn ra bước xuống giường, không để cậu có cơ hội hét thêm bất kì một lần nào nữa.

Không ngờ chưa kịp đứng dậy thì cậu đã kéo tay anh giật mạnh một cái làm anh mất thăng bằng nên ngã nhào và nằm đè lên trên người cậu.

Hai tên vệ sĩ nghe bên trong "Ầm.." một tiếng thì liền nghĩ ngay là lão đại của mình xảy ra chuyện nên vội vàng mở cửa xông vào. Chẳng lẽ Vương Nguyên là gián điệp cài vào muốn sát hại anh?

Cả hai đóng băng tại chổ khi nhìn thấy anh và cậu đang nằm dưới sàn. Anh nằm trên người cậu và trên người anh chỉ mặc duy nhất có cái qυầи ɭóŧ. Mặt của anh đang vùi trong hỏm cổ cậu. Hình ảnh ám muội này thật khiến người ta không thể nào có suy nghĩ trong sáng được.

Hai tên vệ sĩ vội cúi đầu:"Thật xin lỗi... Lão đại. Tụi em không biết...hai người cứ... tiếp tục đi"

Nói xong liền chạy nhanh ra ngoài và tự giác đóng cửa lại.

Vương Nguyên biết bọn họ đang hiểu lầm nên liền dùng toàn lực đẩy anh qua một bên rồi tự mình đứng dậy. Hướng thẳng vào mặt anh quát lớn:"Anh làm cái quái gì vậy hả?"

Vương Tuấn Khải nhíu mày:"Câu này là tôi hỏi cậu mới đúng. Cậu là người kéo tôi còn tỏ ra thái độ bất mãn. Là ý gì?"

Vương Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói:"Thứ tôi muốn kéo là cái chăn chứ không phải anh"

Nói rồi liếc xéo anh một cái xem như dằn mặt rồi mới đi ra khỏi phòng, bỏ lại anh ngơ ngác đứng đó nói vọng theo:"Ai mới là chủ cái nhà này? Cậu còn chưa chuẩn bị nước cho tôi tắm mà muốn đi đâu hả?"

Nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng đóng cửa "Ầm..."

Hai tên vệ sĩ thấy cậu phụng phịu lẫn hậm hực đi ra thì không khỏi thở dài.

- Lần này không xong rồi. Không ngờ lại vô tình làm hỏng chuyện đại sự của Lão đại.

- Ai mà biết sáng sớm hai người họ lại cuồng nhiệt như vậy. Tôi còn tưởng...lão đại bị cậu ta ám sát.

- Lần sau thì giả điếc sẽ tốt hơn. Có tiếng động gì thì cũng xem như không nghe thấy

- Haizz...phải đó.

Vương Tuấn Khải mở cửa phòng trưng ra một bộ mặt đen thui vì Vương Nguyên xem lời anh nói như không khí còn để anh phải tự mình chuẩn bị nước tắm nên cũng mạnh tay đóng cửa "Ầm..." một cái làm tim của hai tên vệ sĩ treo lơ lửng như muốn rớt ra ngoài.

Vương Nguyên đặt cafe lên bàn một cách hung hăng thay cho lời dằn mặt anh khiến anh nhíu mày hỏi:"Thái độ gì đây?"

Cậu không thèm trả lời mà quay mặt sang chổ khác làm anh cũng bực dọc bỏ tờ báo xuống bàn rồi đứng dậy.

Vương Nguyên cầm lấy áo vest rồi tiến đến khoác lên cho anh thì đột nhiên bị anh giữ lấy eo nhỏ kéo lại gần khiến l*иg ngực cả hai dán sát vào nhau.

Còn chưa kịp đẩy anh ra thì đã nghe thấy anh đe dọa:"Cậu còn dám ngang bướng như vậy một lần nữa thì tôi đảm bảo..."

Nói tới đây thì kề môi vào tai cậu, gằng từng chữ:"...sẽ có kết cục rất khó coi"

Vương Nguyên bị anh thổi khí vào tai thì bất giác rùng mình một cái. Vội đẩy anh ra rồi mắng:"Đồ điên"

Vương Tuấn Khải khẽ mỉm cười nhìn theo bóng lưng cậu đang hậm hực bỏ đi. Nhưng chỉ trong 3 giây thì gương mặt lại quay về trạng thái lạnh lùng như cũ.

Phương quản gia cùng đám người hầu chứng kiến màn "chàng chàng thϊếp thϊếp" kia thì không khỏi một phen hú vía nên họ bắt đầu bàn tán với nhau, từ một đồn thành mười rồi mười lại đồn thành trăm. Cuối cùng lại đi quá xa sự thật.

A Tam đang lái xe, nhìn thấy tâm trạng Vương Tuấn Khải hôm nay thật tốt. Miệng thỉnh thoảnh lại cong lên như có ý cười nên lên tiếng hỏi:"Xem ra tâm trạng cậu chủ hôm nay rất tốt''

Vương Tuấn Khải trả lời:"Sáng nay bắt gặp một con mèo xù lông. Xem ra con mèo này rất là thú vị"

A Tam không khỏi cảm thán trong lòng. Mèo xù lông sao? Trong Nguyệt Thự có nuôi mèo sao hắn lại không biết? Nghĩ thế nhưng cũng không dám nhiều lời hỏi thêm.

Vương Tuấn Khải khép hờ mi tâm rồi nhớ đến bộ dạng mặt mày đỏ bừng của Vương Nguyên khi bị anh đè lên, còn có cái mặt phụng phịu khi đóng sầm cửa lại thật không khác nào một con mèo đang xù lôиɠ ʍυốn cắn người. Điều này lại làm anh bất giác khẽ cong môi thêm lần nữa.

Vương Nguyên đang đọc sách ngoài vườn thì Lưu Chí Hoành chạy từ xa tới. Thở không ra hơi mà vẫn cố nói:" Nguyên Nguyên ... cậu thật lợi hại á. Không ngờ hai người lại tiến triển nhanh như vậy"

Cậu nhíu nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu:"Nhanh? Cái gì tiến triển nhanh vậy?"

Lưu Chí Hoành vỗ vai cậu một cái rồi nói:"Thì cậu và Tuấn Khải chứ ai?"

Vương Nguyên vẫn chưa hiểu rõ:"Tôi và anh ta làm sao?"

Chí Hoành cười hì hì:"Thì hai người đang yêu nhau chứ còn gì nữa"

Vương Nguyên nghe xong giật cả mình nên đứng dậy:"Ai yêu ai? Mình với anh ta không có"

Chí Hoành bĩu môi nói:"Ây da. Không cần xấu hổ á. Cái này tôi biết rõ. Lúc đầu tôi với Thiên Tỉ cũng vậy. Không dám cho người ngoài biết vì sợ họ kì thị. Nhưng cậu yên tâm đi. Mọi người trong bang không kì thị loại tình cảm này"

Vương Nguyên vội xua tay thanh minh:"Chúng tôi thật sự không có yêu nhau mà"

Chí Hoành hỏi lại lần nữa:"Cậu nói không có? Mọi người nói sáng nay hai người thân mật với nhau. Tuấn Khải ôm cậu còn hôn hôn cậu. Không chỉ vậy bọn họ còn nói...trong phòng ngủ hai người còn định..."

Vương Nguyên mở to mắt hỏi:"Còn định cái gì?"

Chí Hoành cúi đầu rồi nói với giọng nhỏ xíu:"Thì làm chuyện ấy ấy chứ làm gì nữa"

Vương Nguyên nghe xong đầu muốn bóc khói. Cái quỷ gì vậy? Làm chuyện ấy? Cậu là nam nhân mà, sao lại có thể cùng tên khốn kia?

Bỏ cuốn sách đang đọc dở dang xuống bàn rồi nghiêm túc nói với Chí Hoành:"Mình và anh ta đúng là nhanh. Nhưng là thấy anh ta thì mình phải chạy thật nhanh mới đúng"

Chí Hoành thất vọng:"Hai người thật sự không có..."

Vương Nguyên khẳng định:"Không bao giờ"

Nói rồi hậm hực bỏ đi lên phòng để tìm cách hạ lửa giận đang sôi sùng sục.