Chương 13: Nụ hôn đầu
Buổi trưa hôm nay Vương Nguyên mang theo tâm trạng bực dọc mà đem cơm đến cho Vương Tuấn Khải. Thấy con mèo nhỏ vẫn chưa hết xù lông thì anh lại càng muốn trêu chọc cậu hơn.
Lấy đũa gõ gõ vào đĩa ớt chuông xào khoai tây rồi nói:"Nhặt hết ớt chuông ra cho tôi"
Vương Nguyên không tình nguyện ngồi phịch xuống aofa, cầm lấy đũa gấp gấp rồi lại hất bay một miếng ớt chuông văng ra khỏi đĩa, hạ cánh xuống mặt bàn.
Vương Tuấn Khải nhíu mày nhìn cậu:"Cậu xù lông cái gì?"
Vương Nguyên không thèm nhịn nữa nên bỏ đũa cái " cạch.." xuống bàn rồi đứng dậy quát:"Anh không ăn thì đừng có bảo người ta cho vào. Cớ gì phải bắt tôi gấp ra gấp vô phiền phức như vậy hả?"
Vương Tuấn Khải nhíu mày rõ rệt rồi lạnh nhạt nói:"Xem ra lời tôi nói lúc sáng cậu không có để vào tai"
Vương Nguyên chưa kịp phản ứng đã bị anh áp lên người khiến cậu trượt xuống và nằm dài trên ghế sofa.
Vương Tuấn Khải không chần chừ áp môi lên môi cậu làm Vương Nguyên kinh ngạc đến trợn tròn mắt nhìn anh, hai tay theo bản năng chống lên ngực anh, cố hết sức đẩy anh ra nhưng anh cứ như pho tượng nên không hề nhúc nhích.
Cậu càng phản kháng thì anh càng mυ'ŧ mạnh vào cánh môi anh đào khiến Vương Nguyên có cảm giác khó chịu đến phát đau.
Đưa tay vòng ra sau lưng anh rồi đánh tới tấp nhưng anh vẫn không hề ngừng lại mà còn cắn nhẹ môi cậu khiến cậu "A..." lên một tiếng. Thừa thế xông lên, Vương Tuấn Khải lập tức cho lưỡi vào trong càng quét khoang miệng cậu.
Vương Nguyên bị cưỡng hôn đến hít thở không thông nên đầu óc bắt đầu có chút choáng váng. Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa nên anh tạm rời môi cậu ra.
Vương Nguyên cố gắng bình ổn lại hô hấp mà đâu biết rằng mặt đã đỏ bừng đến mang tai.
Vương Tuấn Khải liếc mắt nhìn cậu hỏi:"Sau này còn dám xù lông với tôi nữa hay không?"
Cậu nhìn anh bằng ánh mắt tức giận rồi không nhịn được mà mắng:"Đồ lưu manh..."
Vương Tuấn Khải nhíu mày rồi lại cúi xuống cưỡng hôn cậu lần nữa nhưng lần này tay anh bắt đầu không an phận mà di chuyển vào trong vạt áo cậu để xoa xoa cái bụng phẳng lì sau đó lại trêu chọc đến cái eo nhỏ.
Vương Nguyên cố gắng vùng vẫy nhưng chẳng thể ngăn cản được hành động càn quấy của Vương Tuấn Khải mà chỉ có thể:"ưʍ...ưʍ...bỏ...ra...ưʍ..."
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa nên Vương Tuấn Khải hậm hực cắn môi cậu một cái rồi mới buông tha.
Vương Nguyên lúc này phát hoảng nên lắc đầu van xin:"Đừng mà..."
Anh cúi xuống cắn vào cổ cậu cảnh cáo:"Trả lời tôi"
Hốc mắt Vương Nguyên đỏ hoe, vừa lắc đầu vừa nói:"Không dám nữa. Sau này... không dám nữa"
Vương Tuấn Khải hài lòng rời khỏi người cậu rồi lên tiếng:" Vào đi''
Vương Nguyên vội vàng ngồi dậy sửa sang lại quần áo rồi đứng dậy thì người bên ngoài cũng tiến vào nói:"Chủ tịch. Có cuộc họp lúc 1h . Đại diện bên Lưu Thị cũng đã đến''
Vương Tuấn Khải nói:"Tôi biết" sau đó liền rời đi.
Vương Nguyên uất ức đến muốn bật khóc vì hành động càn quấy vừa rồi của anh. Anh cư nhiên dám uy hϊếp cậu còn cướp mất nụ hôn đầu tiên của cậu mà cậu thì không làm được gì. Chỉ có thể bất lực để người ta ức hϊếp và khi dễ mình.
Ngồi phịch xuống sofa rồi nhìn cả bàn thức ăn vẫn còn nguyên, nhớ tới lúc nãy anh vẫn chưa có ăn gì thì chua ngoa nói:"Tôi sẽ cho anh đói chết"
Nói rồi thu dọn hết thức ăn cho vào túi giữ nhiệt và nhanh chóng rời đi.
Thư ký Vương Tuấn Khải thấy cậu đi ra thì nhìn cậu từ trên xuống dưới thầm đánh giá một lượt. Lúc vào phòng của anh thì cô có nhìn thấy sắc mặt cậu đỏ bừng, đầu tóc còn có chút loạn, hơn nữa môi cũng có chút sưng đỏ. Cô gõ cửa đến 3 lần thì anh mới cho cô vào, không lẽ hai người đang...
Càng nghĩ càng khiến cô bực mình. Cậu rõ ràng thân phận thấp kém và ngoại hình cũng đâu có hơn người. Hơn nữa còn là con trai thì làm sao gợi cảm như cô được. Cớ sao anh lại không thèm để ý gì đến cô? Nghĩ đến đây không khỏi nghiến răng nghiến lợi thầm mắng Vương Nguyên.
Vương Nguyên trở về nhà thì trốn ở trong phòng không chịu ra ngoài vì tâm tình vô cùng khó chịu.
Nhớ tới chuyện lúc trưa thì mặt cậu bỗng chốc nóng rang. Cậu thật sự không hề nghĩ rằng hai người đàn ông cư nhiên lại có thể hôn môi?
Tuy đã 18 tuổi nhưng Vương Nguyên chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương. Thời gian đi học cũng có nhiều nữ sinh tặng quà rồi viết thư bày tỏ tâm ý với cậu nhưng Vương Nguyên vẫn chưa từng động tâm với một ai.
Ngoài thời gian tập trung cho việc học thì thời gian còn lại sẽ dồn hết vào công việc làm thêm. Cậu thật sự không biết giữa đàn ông cũng có thể yêu đương.
Nhớ tới lời Chí Hoành nói trong bang không kì thị loại tình cảm này thì chợt nghĩ có phải cậu không theo kịp thời đại rồi hay không?
Nghĩ đến đây sự tò mò của Vương Nguyên đạt tới đỉnh điểm. Lập tức mở laptop rồi gõ vào mục tìm kiếm dòng chữ "quan hệ giữa nam với nam là gì?"
Kết quả cho ra một loạt thông tin kèm video có liên quan. Vương Nguyên lúc này chẳng biết nên bắt đầu từ đâu nên chọn vào một video có lượt xem nhiều nhất với tiêu đề vô cùng khó hiểu "đam mỹ cao H".
Ngay sau đó Vương Nguyên liền hối hận vì quyết định này của mình.
Cậu vô cùng tò mò ở những giây đầu tiên nhưng sau đó liền đóng băng khi nhìn thấy hình ảnh hai người đàn ông trần như nhộng đang quấn lấy nhau trên giường - người phía trên kịch liệt ra ra vào vào - người phía dưới ôm lấy cổ người phía trên miệng cứ rên rĩ không ngừng. Hai người đạt đến cao trào vẫn không ngừng lại mà còn tiếp tục hôn môi.
Sau đó...sau đó...là một màn kinh thiên động địa làm Vương Nguyên muốn té xỉu. Người nằm dưới chủ động ngồi dậy hôn mυ'ŧ vật kia của người nằm trên. Tiếng mυ'ŧ mác ngày càng ướt ác khiến Vương Nguyên sợ hãi đóng sầm cái laptop lại, mồ hôi rơi đầy trán.
Vội chạy vào phòng tắm rồi vừa hất nước lạnh vào mặt vừa nói:"Bình tĩnh...bình tĩnh. Mình và anh ta không thể nào đâu ..."
Quản gia ngoài cửa gọi Vương Nguyên mãi thì cậu mới chịu ra mở cửa.
Hít một hơi hỏi:"Bác tìm cháu có việc gì ạ?"
Quản gia thấy cậu có chút bất thường nên quan tâm hỏi:"Cậu sao vậy? Sắc mặt không được tốt cho lắm"
Cậu lắc đầu:"Cháu không sao. Có lẽ là bị say nắng"
Quản gia nói:"Để tôi gọi nhà bếp nấu cháo cho cậu"
Cậu từ chối:"Không cần đâu ạ. Cháu ngủ một lát sẽ không sao. Buổi tối không cần để phần cơm cho cháu đâu ạ"
Quản gia gật đầu:"Thôi được rồi. Vậy cậu nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ thay cậu phục vụ cậu chủ"
Cậu mỉm cười:"Cảm ơn bác"
Quản gia rời đi thì Vương Nguyên lập tức leo lên giường trùm chăn kín mít, trong đầu lúc này toàn là hình ảnh xuất hiện trong video kia.
Vỗ vỗ cái trán để chấn an bản thân mình rồi thầm nguyền rủa:"Cái quỷ gì mà đam mỹ? Cái quỷ gì mà cao H? Thật là quá đáng sợ. Sau này sẽ không bao giờ tìm hiểu nữa"
Nói rồi lại lắc đầu liên tục cố xua đi những hình ảnh da^ʍ mỹ vừa xem. Tự nói với bản thân rằng vừa rồi không hề nhìn thấy điều gì cả. Không hề nhìn thấy...không hề nhìn thấy...