Em Mới Là Người Nắm Giữ Trái Tim Anh [Khải Nguyên]

Chương 14

Chương 14: Cùng ăn cùng tắm
Vương Tuấn Khải từ lúc trở về nhà thì đã không thấy Vương Nguyên đâu nên anh biết ngay là con mèo nhỏ này đang cố tình tránh mặt anh.

Lúc anh đang xem lại sổ sách ở công ty thì bên ngoài có tiếng gõ cửa nên lạnh giọng:"Ai?"

Quản gia đáp:"Cậu chủ. Tôi mang cafe cho cậu"

Vương Tuấn Khải không mặn không nhạt nói:"Vào đi"

Phương quản gia vừa nhẹ nhàng đặt tách cafe xuống bàn thì anh liền hỏi:"Vương Nguyên đâu?"

Quản gia cúi thấp đầu đáp lời:"Dạ cậu ấy nói không khỏe nên xin phép nghỉ ngơi"

Anh không biểu cảm gì nhưng nhìn kỹ sẽ thấy đôi mày kia đang hơi nhíu lại:"Tôi biết rồi. Ông ra ngoài đi"

Quản gia đi khỏi thì anh xoay xoay cây bút mấy cái rồi gõ nhẹ xuống bàn. Chợt nghĩ không lẽ Vương Nguyên thật sự bị anh dọa cho sợ rồi sao?

Thật ra lúc đầu anh thì chỉ muốn dọa cậu một chút để cậu không dám ngang ngược nữa nhưng không ngờ cậu lại làm anh mất kiểm soát.

Môi Vương Nguyên thật mềm, thật thơm, nó cứ như kem ngọt khiến anh nhắm nháp thử một lần lại muốn thử thêm một lần nữa.

Càng hôn lại càng muốn nhiều muốn nhiều hơn và nhiều hơn nữa nên cuối cùng biến thành một nụ hôn sâu khiến cậu muốn ngạt thở.

Nhớ tới cái eo nhỏ và làn da thật mịn kia làm anh cảm giác cả người đang nóng lên.

Nếu lúc đó không bị thư ký làm phiền thì không chừng anh đã đem cậu nuốt luôn vào trong bụng.

Nghĩ đến đây khiến anh không có tâm trí nào mà làm việc nữa nên quyết định đến Star Club để xả stress.

Thiên Tỉ thấy anh đến vào giờ này thì hơi ngạc nhiên. Bước đến vỗ lên vai anh rồi hỏi:"Vương tổng của chúng ta hôm nay bỏ bê công việc mà đến đây. Xem ra ắc hẳn có chuyện quan trọng"

Vương Tuấn Khải ngồi xuống rồi nói:"Không có. Chỉ là muốn cùng cậu uống vài ly"

Thiên Tỉ cười rồi nói" Được. Mình tiếp cậu"

Nói rồi ngồi xuống rót rượu cho anh rồi cùng nhau cạn ly vì tuy là bạn thân nhưng cả hai cũng không có nhiều thời gian để cùng nhau tán gẫu. Nhân cơ hội anh có thời gian rãnh này tất nhiên phải nắm bắt.

Thiên Tỉ hỏi:"Vì chuyện mất tích của Hồ Điệp mà phiền lòng?"

Vương Tuấn Khải lắc đầu:"Không''

Thiên Tỉ tò mò hỏi:"Vậy ai có bản lĩnh đó?"

Vương Tuấn Khải nhàn nhạt đáp:"Một con mèo bướng bĩnh"

Thiên Tỉ nghe xong phụt cười:"Cái gì? Chỉ vì một con mèo?"

Vương Tuấn Khải thở dài:"Không như cậu nghĩ"

Ngay lúc này Thiên Tỉ thấy Chí Hoành bước đến nên liền ôm eo người yêu nhỏ bé rồi để cho ngồi trên đùi mình và hôn mấy cái lên má.

Chí Hoành cũng đưa tay ôm cổ Thiên Tỉ mà đáp lại bằng một nụ hôn nhẹ lên mũi Thiên Tỉ rồi lại di chuyển xuống môi.

Vương Tuấn Khải nhìn thấy hai người bọn họ không có dấu hiệu ngừng lại thì nhíu mày rõ rệt rồi ho khan mấy cái thay cho lời cảnh báo.

Chí Hoành giật mình rời môi Thiên Tỉ, lúc này mới phát hiện sự hiện diện của Vương Tuấn Khải.

Nhìn anh đầy ái ngại:"Xin lỗi. Em không biết anh đang ở đây"

Nói rồi vùi mặt vào ngực Thiên Tỉ vì bản thân đang xấu hổ không thôi.

Thiên Tỉ lúc này cảm thấy ngứa ngáy và chỉ muốn hung hăng khi dễ còn mèo nhỏ đang ở trong ngực mình nhưng Vương Tuấn Khải đang ở đây nên đành nhịn lại.

Nhìn Chí Hoành hỏi:"Đến không báo trước với anh?"

Chí Hoành ngẩng mặt lên rồi đáp:"Đến đột xuất thế này mới kiểm tra anh được chứ"

Thiên Tỉ cười cười rối di chuyển bàn tay xấu xa của mình cho vào vạt áo Chí Hoành. Đùa cợt hỏi:"Em muốn kiểm tra cái gì của anh? Còn chổ nào chưa kiểm qua sao?"

Chí Hoành hừ lạnh rồi vội gỡ bàn tay ma quái đang làm loạn trên người mình ra. Không nể mặt buông lời mắng:"Đồ xấu xa"

Vương Tuấn Khải nhìn thấy cảnh tình tứ không chút che đậy này thì vừa chướng mắt vừa thấy khó ở nên đứng dậy nói:"Tôi về trước"

Nói rồi lập tức rời đi để trả lại không gian riêng tư cho hai người bọn họ.

Vương Nguyên ngủ cả một giấc dài nên đầu óc cũng trở có chút mơ hồ, bụng thì cũng đói đến cồn cào.

Nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ đêm thì suy đoán Vương Tuấn Khải chắc hẳn đã ngủ rồi nên quyết định đi xuống bếp tìm gì ăn lót dạ. Nếu không thì bao tử sẽ tự nhai chính bản thân của nó mất.

Nhìn thoáng qua tủ lạnh thì Vương Nguyên quyết định nấu mì rồi cho thêm 2 quả trứng, cần tây và cà chua vào vì như thế vừa nhanh vừa tiện lợi.

Nhìn tô mì thơm phức đang bóc khói nghi ngút thì mỉm cười cảm thán:"Thật là ngon"

Nhưng cậu chưa kịp động đũa thì đã có người lên tiếng:"Tôi cũng muốn ăn"

Nhìn thấy Vương Tuấn Khải đang ở trước mặt và theo sau còn có Phương quản gia thì cậu nhẹ nhàng thở dài. Thầm nghĩ:"Ăn cũng không yên"

Phương quản gia nghe anh nói thế thì lên tiếng:"Để tôi kêu đầu bếp chuẩn bị cho cậu"

Anh xua tay:"Không cần. Tôi muốn ăn chung với cậu ấy. Ông cứ đi ngủ đi"

Phương quản gia hơi kinh ngạc nhìn anh nhưng ngay sau đó lại cung kính cúi đầu "Dạ" một tiếng rồi vội ly khai.

Vương Tuấn Khải nhàn nhã ngồi xuống cạnh cậu rồi nói:"Ăn thôi"

Vương Nguyên liếc nhìn anh một cái. Rất muốn nói:"Ăn cái đầu anh đấy. Mì này là của tôi mà"

Nhưng nghĩ thì nghĩ thế chứ nào có dám manh động. Chỉ bĩu môi tỏ môt chút không hài lòng rồi đẩy tô mì qua cho anh:" Đây"

Anh hơi cau mày hỏi:"Còn cậu?"

Vương Nguyên trưng ra bộ mặt mất hứng. Đứng dậy nói:"Không muốn ăn nữa"

Nói rồi định bước đi lên phòng thì đột nhiên bị anh giữ lấy cánh tay:"Tôi muốn cậu cùng ăn"

Vương Nguyên gỡ tay anh ra. Bất mãn nói:"Không muốn ăn"

Vương Tuấn Khải ấn cậu ngồi xuống ghế rồi ngồi xuống ngay bên cạnh. Thì thầm vào tai cậu:"Muốn tôi ăn mì hay ăn cậu?"

Vương Nguyên bị thổi khí nên theo phản xạ rùng mình một cái. Chợt nhớ đến sự việc bị anh cưỡng hôn thì mặt nóng bừng. Lấp bấp trả lời:"Ăn...mì"

Vương Tuấn Khải hài lòng xoa xoa mái tóc cậu và nói:"Ngoan"

Vương Nguyên bất mãn vì hành động này của anh chẳng khác nào hành động của chủ nhân dành cho thú cưng nên nhíu mày rõ rệt. Dù bất mãn có dâng cao thì cậu cũng cố hết sức đè nén lại vì biết rõ con người bên cạnh rất là đáng sợ.

Thế là hai người thật sự cùng nhau ăn chung một tô mì. Anh một miếng, cậu một miếng, cứ dùng dằn một lúc thì cũng ăn xong bữa ăn khuya đầy miễn cưỡng này.

Vương Nguyên thu thập bàn ghế và bát đũa xong thì đi lên phòng nhưng vừa đi đến hành lang đã nhìn thấy anh đứng khoanh tay chờ sẵn:"Pha nước ấm cho tôi. Tôi muốn đi tắm"

Vương Nguyên nhíu mày vì giờ này đã khuya mà anh còn muốn tắm cái gì? Không sợ nước xâm nhập vào phổi rồi chết sớm hay sao?

Thấy cậu bất mãn thì anh hơi hất cầm nhìn cậu:"Nhíu mày cái gì?"

Vương Nguyên biết không thể xù lông nữa nên đành nhu thuận làm theo. Dù sao thì chuyện anh chết sớm hay muộn cũng không liên quan tới cậu. Chết sớm một chút thì chẳng phải hai cậu cháu của cậu sẽ sớm tự do sao?

Vương Tuấn Khải đứng ngoài cửa phòng tắm chăm chú nhìn từng cử chỉ của Vương Nguyên.

Cậu cúi người mở vòi nước cho đầy bồn, thử độ ấm xong xuôi thì mới lên tiếng:"Đã xong rồi. Anh vào đi"

Vương Tuấn Khải bước vào rồi đột nhiên nắm bàn tay cậu đặt lên ngực mình. Ra lệnh:"Giúp tôi cởi y phục"

Vương Nguyên thật sự muốn phát điên vì anh càng ngày càng đưa ra những yêu cầu quá đáng nhưng vẫn cố gắng nén giận vì đại cuộc. Cúi đầu nói:"Không muốn"

Anh đưa tay nâng cằm cậu lên để cậu nhìn thẳng vào mắt anh:"Không muốn cởi cho tôi? Vậy để tôi cởi cho cậu?"

Vương Nguyên mở to mắt nhìn anh nhíu mày bất mãn rồi lại chợt sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt sắc bén của anh:"Cởi...Tôi cởi..."

Nói rồi đưa tay đặt lên trên cổ áo anh và bắt đấu cởi từng cái từng cái cút áo kia ra.

Cút áo mở đến đâu thì da thịt anh hiện ra đến đó, cơ bắp săn chắc do được rèn luyện từ nhỏ cộng thêm làn da màu bánh mật khiến anh bình thường đã phong độ ngút trời thì hiện tại lại càng thêm thập phần hấp dẫn.

Vương Nguyên không hiểu sao lại có chút xấu hổ rồi lại có cảm giác mình càng ngày càng nhỏ bé khi đứng trước anh.

Bàn tay Vương Nguyên như có luồn điện, cậu chạm đến đâu thì Vương Tuấn Khải cảm giác da thịt chổ đó đều nóng lên.

Cảm giác sắp nổ tung khiến Vương Tuấn Khải cảm thấy cổ họng khô khốc, yết hầu cũng không ngừng di chuyển. Cái con mèo nhỏ này bình thường bướng bĩnh hay xù lông là thế nhưng một khi ngoan ngoãn thì lại bày ra cái bộ dạng nhu thuận như nước khiến cho người ta muốn hung hăng ức hϊếp.

Vương Nguyên cảm giác tim mình đập ngày càng mạnh hơn, hô hấp của người kia cũng bất đầu tăng lên. Cảm giác bầu không khí càng ngày càng quỷ dị đến không phù hợp thì cậu hướng cửa và muốn vội chạy đi.

Vương Tuấn Khải cũng vội giữ lấy cánh tay cậu kéo lại gần để cả người cậu dán chặt vào lòng ngực rắn chắc của anh. Khẽ cong môi hỏi:"Muốn chạy đi đâu?"

Lúc này Vương Nguyên có thể nghe thấy rất rõ từng nhịp đập của trái tim anh. Chúng đang không ngừng đập thình thịch, thình thịch. Hơn nữa nhịp đập ngày càng nhanh hơn và hơi thở nam tính mang theo hơi nóng kia đang phả trên tóc cậu.

Vội đẩy anh ra rối ấp úng:"Tôi...tôi...cởi xong rồi...tôi...tôi muốn đi ngủ"

Vương Tuấn Khải ôm lấy cậu rồi hơi nghiêng người để cả hai cùng ngã nhào vào bồn tắm.

Vương Nguyên bị nước văng vào miệng vào mũi một cách đột ngột thì tức giận hét lớn:"Anh làm cái quái gì vậy hả?"

Nói rồi chóng hai tay lên thành bồn muốn đứng dậy nhưng lại bị anh đè lên người khiến cậu ngã nhào. Phía sau không có điểm tựa nên cả người bắt đầu trượt xuống nước.

Anh liền đưa tay ôm lấy eo cậu kéo lên, để cậu tựa lưng vào thành bồn rồi nhìn cậu bằng ánh mắt nóng rực, cất tiếng nói:"Tôi muốn em"