Chương 42: Tha thứ
Cả hai người ôm hôn nhau thật lâu không màn chuyện sàn nhà lạnh ngắt khiến một lúc sau thì Vương Nguyên định thần trở lại, đẩy nhẹ vai anh:"Vết thương của anh..."Vương Tuấn Khải thản nhiên trả lời:"Không chết được, không có em anh mới chết"
Nói rồi chủ động lại hôn cậu lần nữa, chính là muốn xác định chủ quyền của mình.
Vương Nguyên đưa tay ôm lấy anh thắt lưng anh, thuận theo sự dẫn dắt của anh.
Một lúc sau cậu lại lần nữa đẩy nhẹ anh ra và lo lắng nói:"Xử lý vết thương trước đã"
Nói rồi đứng dậy lấy hộp cứu thương, anh cũng đứng lên ôm lấy cậu, vùi đầu vào cổ cậu, ngửi thấy hương thơm quen thuộc:"Anh nhớ em .. Rất nhớ em...''.
Vương Nguyên kéo anh lại gần giường rồi ấn anh ngồi xuống, nhẹ nhàng cởϊ áσ anh ra, nhìn thấy vết thương khá sâu và vẫn còn đang rĩ máu thì cậu cảm thấy đau lòng.
Nhẹ nhàng giúp anh khử trùng xung quanh vết thương và băng bó lại một cách cẩn thận rồi mới đứng dậy lấy một áo sơ mi khác để cho anh mặc vào. Cậu cũng vào toilet thay một cái áo khác vì lúc nãy bị anh ôm hôn cuồng nhiệt làm người cậu cũng dính đầy máu.
Anh bước đến ôm cậu kéo về giường rồi tiếp tục hôn sâu nhưng lần này cậu đẩy nhẹ anh ra:"Đừng động. Vết thương sẽ chảy máu"
Anh thuận theo ý cậu, không manh động nữa mà an tĩnh ôm lấy cậu, để cậu tựa đầu vào ngực anh, nhẹ giọng:"Bây giờ nghe anh giải thích được không?"
Thây cậu gật đầu thay cho câu trả lời thì anh khẽ hôn lên tóc cậu và nói:"Người em nhìn thấy chính là Hồ Điệp"
Vương Nguyên không tránh khỏi một phen kinh ngạc, thoát khỏi lòng ngực anh rồi nhìn anh bằng ánh mắt hoang mang, không thể thốt nên lời.
Anh kéo cậu ôm vào lòng rồi bắt đầu kể cho cậu nghe về tất cả mọi chuyện, kể rất chi tiết và hoàn toàn không che giấu bất kì điều gì.
Cậu nghe xong thì không biết phải nói gì, rời khỏi lòng ngực anh rồi nhìn anh một lúc mới lên tiếng:"Anh còn yêu cô ấy phải không? Anh sẽ cưới cô ấy? Hai người sẽ có con với nhau có phải không?"
Nhìn thấy sự lo sợ trong đáy mắt cậu khiến lòng anh dậy sóng, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu để trấn an:"Chính vì anh biết em sẽ suy nghĩ như vậy nên anh mới không nói chuyện này với em. Em không thấy anh toàn tâm toàn ý với em hay sao? Anh bên cạnh Hồ Điệp chỉ là muốn giúp cho tinh thần cô ấy ổn định trở lại. Khi đó anh sẽ đưa cô ấy quay về Mỹ để sống cùng gia đình của cô ấy"
Vương Nguyên nghe xong chỉ biết mím môi, ngập ngừng:"Hai người...ở cùng một chổ?''
Anh đưa tay xoa đầu cậu, trong mắt ngập tràn ý cười:"Em lại đang suy nghĩ lung tung gì đó? Anh và cô ấy không có gì cả. Anh chỉ đến thăm cô ấy, thỉnh thoảng thì dùng cơm với mà nhau thôi''.
Cậu vẫn còn hoang mang, do dự hỏi:"Nhưng..."
Anh nhẹ giọng hỏi:"Nhưng cái gì?"
Cậu đắn đo một lúc thì thành thật nói ra suy nghĩ của mình:"Trước đây hai người từng yêu nhau...không lẽ anh không có cảm giác gì khi ở bên cạnh cô ấy sao? Cô ấy xinh đẹp lại quyến rũ...Anh thật sự không có động tâm sao?''.
Anh khẽ cười, đưa tay nhéo má cậu và nói:"Bảo bối ngốc. Em không tin anh sao? Anh không có cảm giác gì với Hồ Điệp cả, anh chỉ muốn một mình em"
Nói tới đây thì đưa tay nâng cằm cậu lên và nói tiếp:"Bảo bối của anh say lòng người như vậy thì anh sao có thể chú tâm tới người khác được".
Hai má Vương Nguyên nóng lên vì ngại ngùng nhưng vẫn ngập ngừng nói:"Có lẽ là em quá ích kỹ nhưng khi thấy cô ấy ôm anh thì em...".
Anh thở ra rồi nói:"Em không ích kỹ, anh hứa sẽ nói rõ ràng với cô ấy có được không? Sẽ không để em chịu thiệt thòi hay ủy khuất gì đâu"
Cậu do dự nói:"Nhưng... bệnh tình của cô ấy thì sao, cô ấy có thể chấp nhận sự thật này không? Hay sẽ làm cho mọi chuyện phức tạp hơn?".
Anh nói:"Bác sĩ nói với anh là tâm trạng cô ấy đã tốt lên nhiều rồi. Em cứ yên tâm đi, vào lúc thích hợp thì anh sẽ nói. Dù sao cũng không thể kéo dài như thế này mãi được''.
Cậu im lặng không nói gì, kì thật bản thân đương nhiên muốn anh dứt khoác với người yêu cũ nhưng vẫn lo mọi chuyện sẽ không kết thúc êm đẹp như vậy. Dù gì thì cậu cũng là người đến sau, có câu tình cũ không rủ cũng tới, thế cho nên cậu không thể không đề phòng.
Thấy cậu cứ suy tư thì anh lên tiếng:"Chuyện lần này là anh có lỗi, để em phải chịu uất ức rồi"
Cậu lắc đầu:"Em hiểu rồi...thật ra thì...cô ấy cũng rất đáng thương''
Anh nhìn cậu một lúc thì nói:"Bảo bối của anh luôn thiện lương như vậy, hỏi sao anh không yêu cho được"
Cậu đưa tay ôm lấy cổ anh:"Hứa với em, sau này dù có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng nói dối em có được không? Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt có được không anh?''.
Anh hôn lên trán cậu và nói:"Anh hứa".
Vương Tuấn Khải vừa dứt lời liền đè Vương Nguyên xuống giường rồi chủ động hôn môi cậu.
Hôn một cái rồi nói:"Anh yêu em..."
Hôn cái thứ hai vẫn nói:"Anh yêu em..."
Anh cứ như vậy vừa hôn vừa nói anh yêu em không biết bao nhiêu lần rồi mới đưa tay cởϊ áσ cậu.
Vương Nguyên giữ tay anh ngăn lại:"Vết thương của anh...''
Anh thở dài rồi nói:"Nhưng anh muốn em...rất muốn em. Anh hứa sẽ nhẹ nhàng..."
Vương Nguyên biết sẽ không thể ngăn cản hành động của anh nên đành thuận theo, đưa tay cởϊ áσ giúp anh và cứ thế cả hai nhanh chóng không mặc gì.
Anh hôn trán cậu và nói:"Nhớ em... Nhớ em sắp chết luôn rồi"
Cậu đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của anh và nói:"Em có cảm giác anh đã gầy đi...''
Anh khẽ cười, cúi xuống cắn vào hỏm cổ cậu, thì thầm:"Vậy thì hôm nay cho anh ăn no 1 chút có được không?"
Ngay sau đó là một nụ hôn nóng bỏng dây dưa kéo dài. Nếu như trước đây cả hai ân ái trong sự cuồng nhiệt kí©ɧ ŧìиɧ thì hiện tại lại là sự nâng niu nhưng chứa đựng sâu lắng, cứ như thế mà dành hết ôn nhu cho nhau. Anh trân trọng cậu như bảo vật khiến cậu dâng lên cảm xúc vô cùng khó tả.
Sáng hôm sau Vương Nguyên tỉnh dậy thấy anh vẫn đang còn ngủ, gương mặt anh tuấn của đối phương khiến cậu như chìm đắm mà ngắm nhìn mãi. Nhẹ hôn trán anh rồi đến môi anh, người đàn ông này là người mà cậu muốn gắn bó cả đời.
Định rời giường thì phát hiện vật nam tính của anh vẫn còn nằm trong cơ thể cậu. Cảm giác lạ lẫm này khiến cậu không khỏi đỏ mặt. Trước giờ sau khi ân ái xong anh sẽ bế cậu vệ sinh sạch sẽ rồi mới đi ngủ. Hôm qua hai người cứ từ tốn nhẹ nhàng quấn lấy nhau rồi cứ thế lăn ra ngủ một giấc.
Hiện tại muốn rời giường nhưng lại cảm thấy xấu hổ vô cùng, vẫn là không dám nhúc nhích.
Vương Tuấn Khải đột nhiên cựa mình khiến cậu không khỏi mím chặt môi để tránh phát ra âm thanh mờ ám.
Anh mở mắt ra, nhìn thấy hai má đã ửng hồng của cậu rồi bắt đầu buông lời trêu ghẹo:''Bảo bối. Buổi sáng là lúc không nên đùa, em câu nhân như vậy thì anh không nhịn nổi đâu"
Vương Nguyên càng thêm xấu hổ khi nghe anh đùa cợt, mím chặt môi rồi nói:"Anh còn không mau rút ra".
Anh thổi vào tai cậu một làn hơi nóng hổi:"Rút cái gì hửm?"
Cậu trừng mắt nhìn anh rồi không ngần ngại mắng một câu:"Đồ xấu xa..."
Anh cựa mình lần nữa làm Vương Nguyên không nhịn được khẽ rên thành tiếng.
Nhìn thấy cậu vội vàng lấy tay che miệng mình lại thì anh khẽ cười:"Em xem. Là em câu dẫn anh trước mà, sao lại mắng anh xấu xa? Hơn nữa là ai không cho ai rời ra? Là anh hay là em chặt hả?"
Vương Nguyên nghe anh nói như vậy thì mặt càng thêm đỏ bừng, muốn mắng cũng không mắng được nữa.
Anh kéo cậu sát vào anh dụ dỗ:"Một lần nữa nha? Anh lại muốn em rồi...".
Không đợi cậu lên tiếng thì anh liền hành động khiến cho chất lỏng bị kiềm hãm từ bên trong trào ngược ra ngoài, thấm ướt ga giường
Vương Nguyên đột nhiên nhận ra điều gì đó, cậu luôn uống thuốc của Chí Hoành đưa đúng giờ và đầy đủ. Số lần ân ái của hai người cũng rất dày đặc. Vương Tuấn Khải đêm nào cũng muốn cậu đến mấy lần nhưng đã một năm rồi mà bụng cậu vẫn không có động tĩnh gì. Phải chăng vì mỗi lần ân ái xong anh điều vệ sinh sạch sẽ cho cậu nên tϊиɧ ŧяùиɠ của hai người không có nhiều thời gian để kết hợp với nhau?
Cậu thật sự muốn sinh con cho anh càng nhanh càng tốt. Cậu thật sự muốn cho anh một gia đình trọn vẹn. Có như thế thì mới không lo lắng chuyện đêm dài lắm mộng, nhất là khi Hồ Điệp vẫn còn sống.
Nghĩ như vậy nên Vương Nguyên đưa tay ôm cổ anh:"Tuấn Khải...Em yêu anh... Em muốn anh..."
Vương Tuấn Khải nghe xong những lời ngọt ngào đó thì tất nhiên rất hào hứng, chuyện giường chiếu đâu phải muốn hòa hợp thì hòa hợp được ngay. Nhưng anh không thể không thừa nhận rằng ngay từ những ngày đầu thì anh đã cảm thấy yêu thích việc cùng cậu một chổ. Anh nhận ra anh yêu cậu, không chỉ yêu thân xác mà còn yêu cả con người của cậu nữa. Đó mới là lý do khiến anh muốn cùng cậu gắn bó lâu dài.
Mặt trời đã nhô cao qua khỏi ngọn trúc nhưng hai người trên giường vẫn quấn chặt lấy nhau không ai chịu rời nhau. Âm thanh của sự hoan ái cũng che lấp đi tiếng chim hót ngoài vườn. Hai vệ sĩ ở bên ngoài cũng chỉ biết lấy tay lau đi máu mũi đang chảy.